ÁC QUỶ MA SƠ - Chương 13: Extra Vége
Họ hiểu rằng, Chúa cho phép chuyện ái ân xáƈ ŧɦịŧ, nhưng tuyệt nhiên, không phải là sự dâʍ ɖu͙ƈ. Mà khoảnh cách giữa hai điều ấy thật mong manh, còn mảnh hơn cả tơ của con nhện bé nhất nhả ra trước khi bình minh đến. Do đó, những đứa trẻ được kì vọng sẽ trở thành linh mục hay nữ tu – chúng bị cấm tiệt chuyện nam nữ. Hoseok cũng vậy. Và chẳng lạ gì, khi mà trong đầu chàng chỉ toàn thánh kinh và Đức cha. Cho đến tận khi vì theo chân hội Cistersian mà bị lưu đày khắp Hungary, Hoseok vẫn vững tin như vậy: Chúa sẽ không bỏ rơi những người con của ngài. Mà trong khi đó, một nữ tu đã bỏ trốn cùng với tình nhân khi đêm xuống. Có người lựa chọn tìm ai đó khác để mình được che chở. Nhưng trong thế giới quan của Hoseok, chỗ dựa duy nhất mà chàng có thể dựa vào, chỉ có Chúa Jesus mà thôi.
Cho đến khi công tước xuất hiện.
Hoseok gặp ngài tại lâu đài ở Transylvania. Ngài ôm chặt lấy chàng – khi ấy hẵng còn là một thiếu niên. Ngài hỏi, “Em xinh đẹp quá đi mất, em tên là gì nào?” Khi đó Hoseok như nghe thấy tiếng xương sườn mình kêu “răng rắc” vì cái ôm mạnh mẽ của công tước, nhưng song song đó, chàng cũng như nghe thấy có gì đó đứt phựt. Âm thanh đó đến từ đâu. Hoseok không có đủ thời gian để xác định. Nhưng sau này chàng đọc trong một cuốn sách, có chép rằng, khi tạo ra con người, Chúa dùng muôn vàn âm thanh. (*)
Âm thanh của tình yêu là một trong số đó.
Ái tình – đây là một khái niệm lạ lẫm với Hoseok. Thậm chí chàng còn chưa từng ôm ai đến quá ba phút. Ấy vậy mà công tước, ngài cứ nắm chặt tay chàng không buông. Ngài bảo chàng đọc kinh cho ngài nghe, nhưng Hoseok vẫn cảm nhận được ánh mắt ngài đang lướt trên cơ thể chàng. Chàng luôn rùng mình khi hồi tưởng lại những động chạm thân mật của công tước. Ngài bày tỏ sự yêu thích nồng nhiệt của mình một cách rất ư phóng khoáng. Ngài chẳng bao giờ che giấu điều chi. Ngài thanh thuần và thẳng thắn như một đứa trẻ kiêu ngạo. Còn chàng, chàng thì khác. Từ một con chiên ngoan đạo luôn đọc lên những lời răn của Chúa, Hoseok trở thành người mang bí mật. Giống như con nhện nép dưới tán cây, chậm rãi nhả tơ dệt võng trong im lặng. Cho đến khi chàng nhận ra, những sợi tơ nhện ấy đã quấn chặt lấy trái tim chàng. Chúng siết lấy máu thịt Hoseok, tưởng như muốn dùng sự ăn năn và dằn vặt ép chàng tìm tới cái chết.
Công tước vẫn thường tìm đến chàng để xưng tội. Nhưng có lẽ ngài cũng không biết, vô số đêm đen, khi mọi người chìm vào giấc ngủ sâu. Khi nhà nguyện không còn ánh nến, chiếc chuông nhà thờ im lìm trên tầng cao, Hoseok xuất hiện trước thánh giá có tượng Chúa Jesus bị đóng đinh. Chàng vừa xưng tội vừa run rẩy, sợ hãi rằng mình sẽ mất đi tư cách thờ phụng Ngài. Không riêng gì hội Cistersian, mà những người trong ngôi làng nghèo đói kia, kể cả đứa trẻ bé nhất cho đến người già cả nhất – đều có một suy nghĩ đã ăn sâu vào tiềm thức: ngươi có thể không có tình yêu mà vẫn sống khỏe. Nhưng nếu không còn được Chúa che chở, thì ngươi sẽ chẳng còn gì cả.
Và đến cái ngày mà công tước nói, “Tên em ấy là Hoseok” ở phòng xưng tội, chàng đã biết mình không thể trì hoãn thêm nữa. Chàng hốt hoảng trốn tránh, trái tim lại đau đớn như thể bị ném vào một bụi hồng gai. Chàng biết mình không thể vì mong muốn cá nhân mà quay lưng lại với các giáo đồ, trút bỏ thân phận bầy tôi của Đức Chúa. Vì thế, chàng quyết định, mình phải làm nghi thức thánh truyền linh mục. Ngay khi vừa tròn mười tám tuổi, Hoseok quyết định, mình sẽ làm nghi thức thánh truyền linh mục.
Chàng hi vọng khi lập lời thề với Chúa, khi hiến dâng thân xác phàm tục này cho Ngài, chàng sẽ được kéo ra khỏi vũng bùn tội lỗi. Nhưng ngay cả khi đã đứng trong thánh đường, với mùi hoa thơm tỏa ngát trong không khí; ngay cả khi trầm mình trong tiếng hát thánh ca du dương, thì không hiểu sao, chàng vẫn thấy trái tim mình nặng như chì. Chàng không hề cảm thấy khoan khoái như trước. Chàng nghĩ mình đang làm đúng, khi thấy hai con bồ câu trắng muốt bay liệng quanh cửa sổ kính ghép hình Đức mẹ và Chúa hài đồng.
Hình như chàng đã nghe thấy tiếng ngài gọi, “Hoseok.”
Hình như ngài đã cầu xin, “Không, Hoseok, không.”
Thế nhưng cuối cùng, khi nghi lễ thánh truyền linh mục kết thúc,
Ngài vẫn không đến.
…
Kinh Thánh viết, “Lòng yêu thường khỏa lấp mọi tội tình.”
Hoseok không còn nhớ rõ khung cảnh của cái hầm tăm tối ấy, khi chàng cầm giá nến và lần mò từng bước xuống thông đạo tối om. Nhưng Hoseok còn nhớ rõ, chàng đã nhìn thấy xác của các giáo đồ – những bạn hữu của mình. Máu của họ bị rút cạn. Cuối cùng chàng đã tìm thấy lời giải đáp cho sự việc các giáo đồ mất tích trong giờ cầu nguyện. Và khi loạng choạng chạy trốn khỏi nơi đó, hình như chàng đã nhìn thấy một đôi mắt sắc, ở trong bóng đêm cứ nhìn chàng không chớp.
Và ánh mắt đó, đã đeo bám chàng cho tới tận khi ngã xuống, vì sự hi sinh bản thân để khống chế ác quỷ.
Công tước gọi tên chàng. Tiếng gọi thê thiết bất lực, đau đớn như xé toạc ruột gan. Má chàng áp xuống nền đá lạnh ngắt. Tầm nhìn bị chặn lại bởi những người trong Giáo hội. Trước giây phút linh hồn trút khỏi thể xác, Hoseok không hề nghĩ đến Chúa. Chàng không còn đủ sức che giấu mong muốn hèn mọn của mình.
Hoseok muốn nhìn thấy ngài.
Và khi nghe thấy tiếng rít của những con rắn – chúng tiếp xúc với máu của chàng, Hoseok chợt cảm thấy an lòng. Chàng dùng chút hơi sức cuối cùng, giật bỏ sợi dây chuyền với mặt thánh giá bằng ngà trên cổ – sợi dây đã theo chàng suốt mấy chục năm, chứng kiến Hoseok thành kính đối thoại với Đức Chúa không biết bao nhiêu lần. Chàng đặt nó xuống đất. Như một lời từ biệt của kẻ tội đồ quay lưng với tín ngưỡng của mình.
“Con xin lỗi, thưa Cha. Xin hãy tha thứ cho tội lỗi này của con.”
“Nhưng chỉ lần này thôi,”
“Chỉ duy nhất lần này thôi,”
“Đổi lại bao nhiêu ngày đêm con đã thành kính phụng sự Cha,”
“Con chỉ xin một điều này thôi,”
“Con muốn ở bên ngài.”
…
Khi từ bỏ Đức tin, con đường duy nhất mà ngươi có thể đi, chỉ là con đường dẫn thẳng xuống địa ngục.
…
Năm 1954, khi người của Giáo hội Vatican tới St. Carta, Transylvania để khám xét lần cuối, họ tìm thấy một chiếc bình được làm từ thạch anh thuần, có đính đá ruby và ngọc lục bảo. Chiếc bình đó được mang về và cất giữ tại bảo tàng Vatican. Có nhiều giả thiết cho rằng, chất lỏng đỏ sậm trong bình chính là thánh tích(**) được cất giữ tại tu viện Carta.
“Việc này đã lên báo rồi.” Chàng dựa vào người ngài, vừa đọc vừa nói. Ngài ôm siết lấy chàng, cúi xuống đặt lên môi chàng một nụ hôn. “Cứ để chúng giữ thứ đó.”
“Em biết. Giáo hội cũng chỉ cần nó để làm yên lòng chính mình mà thôi.” Chàng cúi đầu, chừng như suy nghĩ. “Việc đó có phải là thánh tích thật hay không, cũng không còn quan trọng nữa.”
Ngài khẽ cười. Nếu là năm 1496, thì đó chính là thánh tích. Nhưng tới hiện tại, đó chỉ là một nhúm máu vô giá trị mà thôi.
“Thánh tích, đang ở trong tay ta mà.” Ngài vuốt ve gò má cao cao của chàng. “Nước mắt của Hoseok.”
Hoseok đã khóc vì ta.
Máu và nước mắt của em, đã lần lượt chảy trên tay ta. Gột rửa mọi tội lỗi và tiếp xúc của lũ người thấp hèn. Kéo ta ra khỏi vũng bùn tanh hôi không chút ánh sáng.
Vì thế giờ đây,
ta đường hoàng ôm lấy em.
Hoseok của ta.
…
“Hoseok, em khóc sao? Vì sao em lại khóc?”
“Vì hoa hồng thơm quá, thưa ngài.”
“Vì sao em cứ đưa tay lau mắt mãi?”
“Vì khói nến thơm khiến mắt em cay, thưa ngài.”
“Vì sao em lại cứ run rẩy thế?”
“Vì em đang hạnh phúc, tưởng chừng như vỡ oà.
“Yoongi của em ạ.”
_
(*) Không chứng thực, chỉ là trí tưởng tượng.
(**) Thánh tích là những gì từng hiện diện trong cuộc đời của những người thánh thiện, đã được Giáo hội Công giáo tuyên thánh. Thông thường, để được xem là thánh tích cấp 1, di vật để lại phải là một phần cơ thể của vị thánh (chẳng hạn xương cốt). Tuy nhiên, trong trường hợp của Chúa Giêsu, bất cứ thứ gì từng được Thầy Chí Thánh tiếp xúc trực tiếp khi còn tại thế luôn được xếp vào loại thánh tích cấp cao nhất. ( theo http://www.cgvdt.vn)