[ABO] TÁI HÔN - Chương 7
Edit: Chanh
Beta: Pủn
Inou gặp lại Drake khi học kỳ mới đã bắt đầu.
Cậu không muốn vào trường học quý tộc, nơi mà Omega chỉ có thể học nấu ăn và cắm hoa phục vụ cho Alpha.
Nũng nịu chừng mấy ngày thì mẹ cậu mới cho phép cậu tới trường phổ thông công lập để tiếp tục học.
Chiếc xe bảo mẫu màu đen bóng dừng lại ven đường, cậu lưng đeo cặp sách, tay nắm lấy Laya, đi phía sau đám người túm năm tụm ba tới trước cổng trường.
Laya vốn đang cùng cậu cười nói, hai mắt đầy hào hứng nhìn khắp mọi nơi, không biết nhìn thấy cái gì mà đột nhiên dừng bước, ngẩng đầu hô lên: “Drake!”
Alpha cao lớn đằng trước lập tức quay đầu, nhìn thấy Laya liền nở nụ cười vui vẻ.
Nhưng sau khi nhìn thấy Inou, khóe môi đang cong cong đột nhiên hạ xuống, trở nên khách sáo mà xa lạ: “Xin chào.”
Inou dùng nụ cười tao nhã khéo léo đáp lại, Laya bên cạnh lại hồn nhiên chạy tới ôm chầm lấy hắn: “Lâu rồi không gặp anh!”
“Hè vừa rồi anh cùng cha đi tập huấn.” Drake gãi đầu một cái, hối lỗi nói: “Sau khi tan học anh sẽ tìm em đi chơi.”
Laya gật gật, Inou thấy kim đồng hồ trên tháp chuông sắp điểm giờ vào học, vội vàng gọi Laya trở về lớp.
Laya nhỏ hơn họ hai tuổi, hiện giờ vẫn còn đang học ở trường sơ trung.
Mặc dù trường sơ trung nằm gần cổng hơn trường cao trung, nhưng vẫn có một khoảng thời gian đi chung đường.
Laya kéo tay Inou để cậu cúi xuống, buồn bực nhón chân hôn lên mặt cậu một cái, phất tay với hai người rồi đeo cặp sách nhỏ bỏ chạy.
Inou bất giác mỉm cười nhàn nhạt, lúc đứng dậy lại nhìn thấy Drake đang dùng ánh mắt suy tư đánh giá mình.
Cậu hắng giọng, thu lại nét mặt, tự nhiên cùng Drake đi tới tòa nhà dạy học.
Mặc dù thời gian phát dục của Omega chậm hơn Alpha ba năm, nhưng Inou bây giờ đã có vẻ đẹp mỹ miều, lại thêm Drake vô cùng đẹp trai đi bên cạnh, hai người đã thu hút vô số cặp mắt dõi theo tới tận cửa lớp học.
Inou đè xuống nhịp tim quá phận của mình, bước vào phòng học trước, tìm một chỗ trống bên cửa sổ có thể nhận được ánh mặt trời.
Drake nhìn quanh phòng học một lúc, hai người đến quá muộn, chỉ còn lại một chỗ trống sau lưng Inou, hắn đành phải ngồi đó.
Ngồi bên cạnh Inou là một cô gái Omega nhỏ nhắn, nhân lúc giáo viên còn chưa tới, thân thiết ghé sát Inou: “Trông cậu thật đẹp.”
“Cảm ơn.” Inou cười tươi với cô: “Cậu cũng rất dễ thương.”
Inou từ nhỏ đã được nuôi dạy bởi giáo viên nghi thức, mọi biểu cảm trên khuôn mặt đều luôn tao nhã, tự nhiên lại chân thành.
Khuôn mặt trắng nõn của cô gái bùm một phát liền đỏ lên, trong lòng không nhịn được hóng chuyện, nhỏ giọng chỉ về phía sau: “Hai người cùng vào lớp, cậu có biết Alpha kia là ai không? Trông cậu ta cũng thật đẹp trai!”
Inou hơi quay đầu, đúng lúc chạm vào tầm mắt thiếu kiên nhẫn của Drake.
Cậu cụp mắt, cười nói: “Chỉ là hàng xóm thôi.”
Nữ sinh trong nháy mắt bùng lên ngọn lửa đu CP: “Hai người thoạt nhìn rất xứng đôi, cậu có muốn theo đuổi cậu ta không?”
Theo các quy tắc phân phối Omega được lập ra sau chiến tranh, nhiều Omega sẽ chọn theo đuổi một Alpha mà mình yêu thích từ tuổi thiếu niên để không bị hệ thống phân phối.
Inou khi nghe thấy từ “xứng đôi”, trái tim cậu khẽ nhảy lên, sau đó cậu mỉm cười, đem sự tiếc nuối giấu ở đáy lòng: “Tôi có hôn ước rồi.”
Nữ sinh có chút tiếc hận, ghen tị: “Thật tốt.
Tôi cũng muốn có một Alpha đưa tôi đi.”
“Sau này sẽ có.” Inou thuận miệng an ủi một câu, giáo viên đã vào lớp và điều chỉnh chỗ ngồi.
Inou từ chối mọi lời mời ngồi cùng của Alpha khác, ngoại trừ Drake – hắn ngồi ở chỗ chéo với Inou, cách một vài bàn học.
Cuối cùng, cô gái Omega kia vẫn ngồi cùng cậu.
Nội dung giảng dạy ở trường công lập rất đơn giản, từ nhỏ Inou đã học hết mấy thứ này cùng với giáo sư dạy kèm tại nhà.
Nhưng cậu vẫn theo thói quen duỗi thẳng lưng như đang chăm chú nghe giảng, khóe mắt lại liếc nhìn bóng lưng thẳng tắp của Drake, đầu óc đã sớm bay đi đâu rồi.
Ngoài cửa sổ là tiếng chim hót ồn ào, trong phòng học đông người thoang thoảng mùi tin tức tố, giọng nói của cô giáo buồn tẻ vô vị, khiến cậu buồn ngủ.
Cậu hoảng hốt nghĩ tại sao mình lại ở đây chịu tội, hình như là do Laya nói Drake sẽ tới đây học, cậu mới làm nũng với mẹ, nói muốn cùng em trai mình đi học.
Hiện giờ đạt được mục tiêu, cậu lại chẳng cảm thấy vui vẻ.
Cậu vẫn còn cách Drake thật xa, thật xa, nhưng lại không thể lại gần.
Sự vui sướng trong nội tâm của cậu cứ như vậy biến mất, ngơ ngơ ngác ngác trôi qua một ngày, cuối cùng cũng được giáo viên tuyên bố tan học.
Cậu chậm rãi thu dọn đồ đạc của mình, thấy Drake sải đôi chân dài, hai ba bước đã đi qua một dãy bàn học để đến chỗ cậu.
“Cậu định đi đón Laya à?”
“Ừm.”
Drake nhàn nhạt nói: “Đi thôi.
Tôi đi với cậu.”
Inou thật ra muốn nói rằng hai người sẽ tạo nên tin đồn trong trường nếu cứ đi cùng nhau, nhưng niềm vui thầm kín khiến cậu dè dặt gật đầu, đeo cặp sách đi trước.
Họ đi qua hai tòa nhà dạy học dọc theo sân luyện tập, mùi vị tin tức tố trên người Alpha chưa thành niên rất nhạt, chỉ có mùi cơ thể nhẹ nhàng khoan khoái thuộc về hắn.
Tai Inou lặng lẽ đỏ lên, cậu không dám nhìn hắn, chỉ có thể nhìn chằm chằm mặt trời lặn treo trên tháp chuông, tia nắng cuối ngày màu đỏ cam như thiêu cháy cả đám mây.
Đột nhiên, tán cây trên đầu họ run lên một cách bất thường, Drake kéo Inou lại, ngón tay hắn thon dài mà mạnh mẽ, tạo thành năm dấu tay hồng nhạt trên cánh tay trắng nõn của Inou.
Inou còn chưa kịp nói cái gì, Laya từ trên cây như một viên đạn pháo nhỏ lao xuống, đứng vững trước mặt hai người.
“Anh hai!”
Drake lập tức buông tay Inou ra, Inou không thể kìm được nhịp tim kịch liệt của mình, đành đưa tay lên ôm ngực giả vờ sợ hãi, oán giận nói với Laya: “Em nghịch ngợm quá.”
“Em xin lỗi mà.” Laya cười hì hì nói: “Em muốn làm hai người ngạc nhiên.”
Inou bất đắc dĩ lắc đầu, Laya lại trèo lên cây, ném cặp sách cho Drake, leo xuống tán cây rậm rạp như một chú khỉ.
Từ lúc Laya xuất hiện, bầu không khí lập tức sinh động hẳn lên, cậu nhóc và Drake vừa nói vừa cười, Inou chỉ cần nhìn cậu nhóc rồi cười là được, giữa ba người hoàn toàn không có gì phải ngượng ngùng cả.
Đường về nhà ngược lại với ánh mặt trời lặn.
Laya dừng lại trước cổng biệt thự của Drake, đem cặp sách ném cho Inoi: “Buổi tối em sẽ về nhà, anh hai nói với quản gia giúp em nhé.”
Inou chỉ dặn cậu về sớm một chút còn làm bài tập, cầm cặp trở về nhà, lập tức được quản gia đưa đi học thêm.
Cậu lơ đãng tính những công thức toán học khó nhằn, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc qua sân sau bên ngoài cửa sổ, bị giáo viên nhắc nhở mấy lần.
Mãi đến khuya, Laya mới trèo tường đi vào, dọc theo cửa sổ chạy vào phòng ngủ của Inou, chui vào lồng ngực của cậu, để cậu xoa bụng.
Inou đưa hai ngón tay xoa xoa cái bụng căng phồng mềm mại của cậu nhóc, Laya thoải mái ợ lên: “Cha mẹ Drake tốt lắm, mẹ anh ấy là Omega, làm móng giò thắng đường rất ngon! Lần sau em có ăn sẽ mang về cho anh nếm thử, được không?”
Hình ảnh dùng tay không gặm móng giò thực sự là quá sức tưởng tượng, hoàn toàn đối lập với hai từ tao nhã.
Inou xoa xoa bụng cậu nhóc, cười nói: “Không cần.
Nhưng em có thể mời bọn họ tới nhà chúng ta ăn cơm, để quản gia cho đầu bếp làm món ăn phong phú hơn.”
Laya gật đầu, vui sướng lăn lộn trong vòng tay cậu.
Inou đôi lúc cảm thấy Laya giống như những Omega được dạy dỗ trong những gia đình giàu có khác, lớn lên trong sự nuông chiều, hoạt bát, đáng yêu, tràn đầy sức sống thanh xuân, hoàn toàn khác với vẻ vô hồn luôn phải nhìn trước ngó sau, toàn thân đầy âm u của mình.
Ai lại không thích một cậu nhóc như vậy chứ, kể cả bản thân cậu.
Nhưng định mệnh đã quyết định cậu sẽ không bao giờ trở thành một Omega như Laya, hôn ước giữa hai nhà đã được lập nên từ lâu, nếu cậu lựa chọn tự do, Laya sẽ phải kết hôn với tiểu công tước nhà Corsi.
Laya ăn xong thì buồn ngủ, hiện giờ đã nằm úp sấp bên cạnh cậu mà chìm vào giấc ngủ say, cánh mũi hơi giật giật, phát ra tiếng ngáy nhè nhẹ.
Inou sờ khuôn mặt tròn trịa mũm mĩm của cậu nhóc, im lặng cười rộ lên, kéo chiếc chăn mỏng bên cạnh cho cậu, tắt đèn nằm xuống bên cạnh.
Trước mắt hoàn toàn tối đen, nhưng ý thức lại trở nên tỉnh táo.
Inou mở mắt ra, mờ mịt một lúc mới hồi thần, nhìn xuống lá thư sắp bị vò nát trên tay, đóa hoa diên vĩ trên lá thư đầy nếp gấp vẫn nở ra tuyệt đẹp, thật giống như đang cười nhạo cậu si tâm vọng tưởng..