[ABO] TÁI HÔN - Chương 18
Edit: Chiêu
Beta: Pủn
Martin đột nhiên nhớ tới lời đầu tiên khi công tước phu nhân nhìn thấy Inou “Xem một chút bộ dáng của mày này”, trong nháy mắt có cảm giác đau đầu: “Cậu ấy cũng không trần truồng đi?”
“Cái này thì thật không có.” Dạ Oanh cố nén cười, “Tay áo sơ mi màu hồng, quần xanh lá cây huỳnh quang.”
“…!Quên đi.” Martin nhận mệnh giống như mà thở dài, “Kệ cậu ta.”
“Nhưng cậu ấy thật sự nhìn rất vui vẻ.” Ngữ khí Dạ Oanh mang theo một chút ước ao “Hơn nữa tôi cảm thấy so với lời tán dương ngoài kia, cậu ấy còn dễ nhìn hơn…!Mặc thành như vậy cũng nhìn được!”
Khoé miệng Martin khẽ nhếch: “Đúng vậy, cậu ấy là hoa khôi trường chúng ta năm đó.
Sau này tôi cũng chưa từng thấy Omega nào đẹp hơn cậu ấy.”
Dạ Oanh nhỏ giọng nói: “Sau này ngài cũng chưa thấy qua mấy Omega.”
Martin: “???”
Dạ Oanh thấy mặt hắn biến đổi, vội vã ho khan một tiếng nói: “Tôi cảm giác ngài và cậu ấy đang rất tốt.”
“Là cậu ta da mặt quá dày.” Martin tự lẩm bẩm, “Tôi không chịu được…!Phải nhanh chóng đưa cậu ta đi.
Đúng rồi, lát nữa tìm lí do kiểm tra cậu ta, rút hai ống máu, để cậu ta đừng hăng hái như vậy.”
Hắn nhỏ giọng nói: “Tìm một phòng thực nghiệm sinh học đáng tin tiến hành tổ hợp gen Omega so với…!Nhất định phải qua mặt phòng thực nghiệm sinh học trung ương của liên bang.”
Biểu tình vui vẻ trên mặt Dạ Oanh thu lại, ngữ khí trở nên ngưng trọng: “Ngài phát hiện điều gì sao?”
“Thời điểm dị nhân kia thao túng chiến cơ va về phía tôi, tôi đã nhìn thấy con mắt của hắn, một màu đỏ tươi kì dị.” Martin nói, “Tiểu Corsi dù sao cũng là một Alpha, Inou là một Omega nhu nhược tay trói gà không chặt sao có thể bỏ qua tin tức tố áp chế mà giết chết hắn? Nhóm phán quan cũng không phải kẻ ngốc, sự kì lạ như vậy không thể không nhận ra.
Trong quá trình toà án thẩm vấn, chắc chắn không chỉ có tôi giúp sức, Corsi gia nhất định cũng làm một vài chuyện phía sau.
Lúc đi học tôi từng cứu Inou một lần, đôi mắt hắn khi đó cũng đỏ tươi như vậy, ngày hôm nay cậu ta lại muốn giết công tước phu nhân, công tước phu nhân cũng nói mắt cậu ta có màu đỏ như vậy, chuyện này nhất định không phải ngẫu nhiên.”
“Có thể ngay từ lúc bắt đầu chúng ta đã điều tra sai phương hướng? Dị nhân ở liên bang không là tới từ Thập tự quân đoàn.
Trước đó chúng ta vẫn luôn điều tra hạng mục nghiên cứu của Aiwen, bọn họ sợ chúng ta thật sự tra được cái gì, muốn diệt khẩu nên mới bắt tay với dị nhân làm gián điệp, hơn nữa còn nắm giữ manh mối tương quan của dị nhân đặc thù.
Gặp khó khăn sẽ lặng lẽ liên hệ Grei, không để cho bất cứ người nào biết còn sống.”
Dạ Oanh thận trọng gật đầu đáp lại, Martin lúc này mới cho hắn đẩy mình đi kiểm tra, thuận tiện xử lí vết thương bị bỏng trên tay.
Kết quả kiểm tra vẫn như lần trước, Martin nôn nóng vịn xe lăn, bên kia Dạ Oanh đưa báo cáo kiểm tra sức khoẻ của Inou, dùng chữ nổi phiên dịch đưa cho Martin: “So sánh gen cần thời gian nhất định, làm xong tôi sẽ lập tức liên hệ với ngài.”
Martin một bên gật đầu, một bên mở báo cáo, tình huống thân thể của Inou vẫn ổn, mấy thương tổn kia chỉ cần ở nhà tĩnh dưỡng mấy ngày là khỏe.
Nhưng vết thương ở tử cung không thể khôi phục, cũng may không hoàn toàn mất đi công năng, chỉ là xác suất thụ thai cực thấp.
Martin có chút tiếc nuối, Alpha chân ái của Inou chắc hẳn sẽ không ghét bỏ cậu đi? Nếu người đó dám ghét bỏ anh vợ, hắn nhất định sẽ sai người đánh đến phục thì thôi.
Inou mất đi người thân trong biển lửa, hắn cũng xem như nửa nhà mẹ đẻ của cậu, hiện tại hiểu lầm đã được tháo gỡ, chăm sóc tốt anh vợ là chuyện đương nhiên.
“Phái mấy người theo dõi chặt chẽ gia đình Corsi, có dị động lập tức thông báo.
Thăm dò vài chuyện xưa về tình yêu và hôn nhân của mấy Alpha trong gia đình đó.” Hắn mặt mũi hớn hở dặn dò Dạ Oanh “Chân ái của Inou đều nhờ vào cậu.”.
Truyện chính ở ( TRЦ мtrцуen.m E )
Dạ Oanh mặt đầy chấm hỏi, lại không dám hỏi tại sao, mơ hồ rời đi.
Inou đi tới đẩy xe lăn, trên người quanh quẩn hương vị đậu đỏ nhàn nhạt, nhỏ giọng oán giận: “Rút thật nhiều máu.
Tôi đau đầu quá.”
Martin bình tĩnh nói: “Làm kiểm tra toàn thân chính là như vậy.
Tránh sau này cậu có chuyện gì chạy tới bệnh viện, phiền phức tôi phải ký tên.”
Inou cảm thấy lời hắn nói rất có đạo lý, gật đầu, đẩy xe lăn trở về, lúc đi ngang qua chợ thực phẩm còn mua vài thang thuốc ấm, chuẩn bị về nhà uống.
Sau khi về nhà, Inou đẩy Martin vào phòng khách, còn mình thì vào nhà bếp nấu cơm tối.
Sáng sớm công tước phu nhân đến khiến cậu không làm được gì, hiện tại cũng không đủ thời gian hoàn thành một chiếc bánh gato nhỏ.
Đành đem trứng gà đánh tan trộn vào với chút cải xanh, sau đó cắt mấy miếng cà cho vào, khuấy khuấy một lát đã xong món canh trứng phù dung.
Tùy tiện rán thêm hai miếng sườn bò, cắt hai lát bông cải xanh cùng vài cánh hoa hồng trang trí lên đĩa, đẳng cấp trong nháy mắt tăng lên không ít.
Cậu còn vô cùng chu đoán chuẩn bị hai chiếc bánh Egg Tart, rót một ít nước sôi vào khay rồi đẩy vào lò nướng.
Rất nhanh một bàn cơm giản dị mà đầy đủ đã được dọn lên, Inou lên lầu gọi Martin ăn cơm: “Ngài có muốn cùng tôi ăn cơm không?”
Martin ngồi ở phòng ngủ, hơi híp mắt lại, không biết đang suy nghĩ gì.
Nghe âm thanh của Inou cũng chỉ vén mí mắt, lạnh nhạt nói: “Không ăn.”
“Ăn đi mà.” Inou nhoài xuống xe lăn hắn, ôn tồn nói, “Ăn một mình rất nhàm chán.”
“Inou.” Martin hiếm thấy không nổi nóng với cậu “Tôi không nhìn thấy, không dùng đến đũa, đồ ăn rơi trên người, bộ dáng rất khó xem, cũng không có cách nào dọn dẹp.
Làm phiền cậu tự trị bệnh công chúa của mình đi, đừng vĩnh viễn coi mình là trung tâm, suy nghĩ một chút đến cảm nhận của tôi, được không? Nhất định phải để tôi nói rõ ra cậu mới hài lòng?”
Inou yên tĩnh lại, Martin vừa mới thở phào nhẹ nhõm, đã nghe thấy âm thanh quật cường vang lên “Tôi sẽ giải quyết những vấn đề này, ngài có thể dùng bữa với tôi không?”
Hắn không biết Inou bây giờ là biểu tình gì, chỉ là thanh âm kia nghe tới có chút oan ức còn có chút lòng chua xót, cùng thiếu niên thời điểm quý công tử Inou tương phản quá lớn, hắn nhất thời không biết nên làm gì đối mặt.
Hắn cuối cùng chỉ có thể cứng đờ gật đầu, cùng Inou đồng thời xuống lầu, tùy ý Inou đem hắn đẩy lên trước bàn ăn.
Inou cắt sườn bò thành từng miếng vừa ăn, trên mỗi miếng còn cắm một cây tăm nhỏ, Martin cầm lên là có thể ăn.
Còn súp rau, lúc cậu làm cơm cũng đã nghĩ đến vấn đề này, đem cải xanh cùng cà chua gọt vô cùng nhỏ, trứng gà cũng hoàn toàn đánh tan, cắm ống hút lên lên là có thể dùng, không cần lo lắng sẽ rơi vãi khắp người.
Inou thậm chí còn đặt khăn sạch lên đùi Martin, lúc Inou cúi người, hắn hơi nghiêng đầu đã có thể ngửi thấy hương hoa hồng nồng nàn.
Hắn càng cảm thấy khó hiểu, Martin với cậu rõ ràng chỉ là người dưng tương phùng, mà cậu có thể chăm sóc chân thành, ôn nhu chu đáo, cùng hắn trò chuyện.
May người cậu gặp là hắn, Martin nghĩ thầm, bằng không với tính tình của phần lớn Alpha kiêu ngạo tuỳ tính ngoài kia, cậu làm sao mà sống nổi?
Martin vừa bắt đầu cảm khái, Inou đã xuất kích độc chiêu, làm hắn cảm thấy thương hại Inou còn không bằng cho chó ăn: “Martin, Martin, bộ dáng này của ngài rất buồn cười, tôi có thể chụp một tấm để lưu niệm không?”
Martin: “?????”
Hắn giận tím mặt: “Không thể!”
Đáp lại hắn là một loạt thanh âm xoạt xoạt, Inou cất máy ảnh, đem bức ảnh cẩn thận để trên bàn, ân cần đưa miếng sườn bò đến bên miệng Martin: “Đã chụp rồi, xin ngài bớt giận.”
Martin nuốt sườn bò xuống bụng, dùng chính ngôn từ chính nghĩa khiển trách cậu: “Cậu hơi quá đáng rồi đó!”
“Tôi bảo đảm sẽ không cho người khác xem.”
Inou liên tục phát thệ, ngón tay trắng nõn đặt lên tay Martin “Coi như là đồ tưởng niệm sau khi tôi đi.”
Martin ngẩng đầu lên: “Cậu chuẩn bị đi đâu?”
“Không biết.
Tuỳ tiện đi.” Inou nhẹ giọng nói, “Tôi nói với ngài những điều này làm gì? Ngài nghe cũng không vui vẻ.”
“Cậu tạm thời không cần đi.” Martin cau mày nói, “Người tốt làm đến cùng, ta sẽ sai người tìm một chỗ thu xếp ngươi.
Ta bảo đảm ngươi sẽ không đi phế tinh, đừng nghĩ nhiều như vậy.
Lỏng tay ra, không muốn làm nũng.”
Inou khẽ nở nụ cười, con ngươi màu hổ phách khẽ lay động.
“Được.” Cậu nói, “Cảm tạ.”
Martin hài lòng gật đầu: “Điều kiện tiên quyết là cậu phải nghe lời, phải nghe lời hiểu không? Bỏ tay ra, tự giác cách xa tôi một chút.”
Cánh tay mềm mại nhẵn nhụi của Inou quả nhiên buông ra, mấy giây sau,một miếng sườn bò theo tiếng gió nhét vào miệng hắn, nồng hương nước tươi, nhưng mùi vị rất vừa phải, mang theo chút chua ngọt.
Inou dùng khăn giấy lau đi khóe miệng tràn đầy nước tương của hắn, tốc độ nói nhanh chóng: “Mới không cần.”
Martin khiếp sợ: “Inou đồng chí, là cậu cầu xin tôi thu lưu phải không? Đây là thái độ khi cầu xin người khác sao? Cảm thấy tôi dễ ức hiếp, hiện tại cũng lười làm bộ?”
Lúc hắn nói chuyện, bởi vì tức giận mà quai hàm phình ra, biểu hiện trên mặt vô cùng sinh động.
Inou không tiếng động mà cười, dùng muỗng nhỏ xúc một miếng bánh Egg Tart còn đang bốc khói, đút vào miệng Martin.
Thanh âm Martin im bặt đi, khó khăn nuốt xuống miếng bánh, rầu rĩ nói: “Tôi không ăn cái này.
Chỉ có Omega như các cậu mới thích món ngọt nị này.”
Inou a một tiếng, hai ba muỗng đem Egg Tart nhét vào miệng mình, gắp cho hắn một miếng sườn bò cùng ít súp rau.
Martin vất vả nuốt xuống, căm giận nói: “Đừng giả điếc!”
“Không có.” Bởi vì nhai Egg Tart mà giọng nói Inou mơ hồ không rõ, “Tôi biết ngài không thích tôi.”
Hắn hắng giọng một cái, trịnh trọng tuyên cáo: “Tôi sẽ không thay đổi.”
Từ nhỏ đến lớn, con đường của hắn luôn thuận buồm xuôi gió, người theo đuổi đông đảo, luôn điểm trang cẩn thận đi đến trước mặt hắn, tận lực bày ra điểm tốt của mình, không ai là khôn ngoan ngoãn đáng yêu.
Sau đó hắn ra tiền tuyến cùng quân đoàn ăn ngủ đánh nhau với dị nhân, ngoại trừ Dạ Oanh chưa từng Omega nào còn sống khác.
Trước nay chưa từng thấy Omega nào vô sỉ làm xằng bậy như Inou.
Hắn thật sự cảm thấy Omega này không thể nói lí: “Tôi có thích Omega, nhưng em ấy đã biến mất.
Hành vi của cậu như vậy thật sự…”
Martin đang suy nghĩ có nên dùng từ uyển chuyển hơn không, Inou đã thay hắn nói ra: “Không biết xấu hổ đúng không.”
“…”
Inou nhếch môi mỏng, hồng ý chậm rãi nhiễm đến viền mắt.
Cậu nói: “Tôi cũng không muốn thay đổi.”
Thực sự không muốn thay đổi..