Á TỬ CA - Chương 37: ĐỀU LÀ LỖI CỦA TA
CẢNH BÁO:Chương này hơi nhiều những cảnh máu me, có khả năng gây phản cảm và buồn nôn cho những ai tâm lý yếu, đề nghị các bạn cân nhắc thật kĩ trước khi đọc.Các cô chỉ nên đọc đoạn đầu và cuối nếu cảm thấy không tin tưởng tâm lí mình lắm. Tui sẽ thông báo lại đoạn nên đọc và không nên đọc nên đừng lo nha.
Khúc các cô bỏ qua chỉ là đoạn Vi Hạo trả thù cho cục cưng nhà mình, nên không ảnh hưởng đến cốt truyện đâu nè ^^
Tui ít khi cảnh báo lắm đó, nên nhớ cân nhắc nhen.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
ĐỌC ĐOẠN NÀY NÈ:
Vi Hạo nhìn thân thể nhỏ gầy xơ xác ngã quỵ trong lòng mình mà hốc mắt cay xè, cả đôi tay đang ôm lấy cậu cũng run lên. Bảo là đưa bảo bối nhỏ đến đây để chữa bệnh trong người, bệnh thì cũng đã chữa xong. Nhưng bảo bối của hắn làm sao lại thành ra bộ dạng này? Tại sao lại bị người ta hành hạ đến mức này? Tại sao đến giờ này hắn mới nhận ra điều bất thường? Tại sao hắn ngu ngốc đến mức này? Việt nhi của ta…
“Vương gia. Quân ta đã đánh sập cổng thành Sát Diệp, ngài muốn làm gì tiếp theo?” Lâm Uyên vừa từ bên ngoài đi vào căn ngục ẩm thấp, không dám nhìn Vi Hạo đang quỳ ngồi xuống đất, cắn răng báo cáo tình hình.
“Đừng làm hại đến dân lành, toàn bộ quân lính, gϊếŧ sạch cho bản Vương. Một tên trong bọn chúng trốn thoát, các ngươi cứ lấy mạng mình thế vào đi. Còn bọn người Mộc Nhĩ Đề, bắt sống cho bản Vương, bản Vương sẽ để chúng không được chết tử tế!” Vi Hạo bồng lấy thân thể nhẹ bẫng tiều tuỵ trong tay mình, mắt hằn lên những vệt máu vằn vện, gân xanh trên trán giần giật vì nỗi căm phẫn tột độ. Sát khí khó che giấu toả ra tứ phía đè ép khiến tất cả mọi người đều cảm thấy thần chết đang từng bước tiến đến bên cạnh bọn họ.
Hắn cẩn thận đem cậu bọc vào trong lớp áo choàng của mình, từng bước từng bước chậm rãi đi về phía trước. Từng tên lính của Sát Diệp nhìn thấy hắn bất chấp tất cả để mà lao lên phía trước hòng lấy mạng hắn. Bọn chúng tin rằng khi trong tay Vi Hạo còn đang phải giữ một người đang bất tỉnh thì sẽ không cách nào cử động linh hoạt được.
Thế nhưng, Vi Hạo nào phải một kẻ phàm phu tục tử thông thường, hắn siết chặt thanh kiếm của mình trong tay. Tay kia huy động Hoả Phượng bay tới từ nơi phương xa. Thuỷ Long và Hoả Phượng gặp được chủ nhân chân chính của mình, giống như phẫn nộ khi thấy Thiên Việt bị trọng thương liền cuồng nộ vần vũ. Rồng nước gầm rú giữa màn đêm hoà với tiếng kêu phẫn hận của phượng hoàng lửa, gϊếŧ chết từng kẻ dám bước lại gần Vi Hạo dù chỉ một bước. Đôi mắt hắn vẫn tĩnh lặng như mặt hồ mùa thu, chỉ chăm chú nhìn vào con người đang nằm im lặng trong lòng mình. Đôi bàn tay to lớn ôm chặt lấy cậu, thỉnh thoảng lại mềm nhẹ vuốt ve khuôn mặt đã hóp lại đến mức lộ cả xương gò má, giọng nói nhẹ nhàng thủ thỉ, “Bảo bối ngoan, bảo bối đừng sợ, chủ nhân ở đây rồi. Không đau nữa đâu, không đau nữa.”
TỪ ĐÂY ĐỪNG ĐỌC NÈ:
Sự ôn nhu dịu dàng từ giọng nói và cả ánh mắt kia như đối lập với loại khí thế sát phạt muốn tận diệt tất cả mọi thứ đang lan toả khắp nơi. Kiếm khí hoá thành thần thú nghiền nát mọi thứ xung quanh. Hắn bước một bước là nơi đó chất đầy những mảnh vụn từ xáƈ ŧɦịŧ con người, nội tạng văng ra khắp nơi khiến mùi hương tanh tưởi lan toả khắp không khí, nghe đến là buồn nôn. Giữa cái không khí đầy mùi tử thi ấy, Vi Hạo như hoá thành một mảnh riêng biệt chỉ còn biết dỗ dành người thương đang nằm trong lòng.
Sau những lần tàn sát khiến lòng người run sợ thì đột nhiên Vi Hạo thu hồi kiếm khí trở lại, nhẹ nhàng cầm Hoả Phượng lên, tự mình xung trận. Đám tàn binh không còn thấy những con quái vật xung quanh, vốn đã chùn chân liền nhào lên phía trước. Ấy vậy mà kiếm bọn chúng còn chưa kịp chạm vào Vi Hạo được lần nào thì lưỡi kiếm trong tay hắn đã vung lên, nhẹ nhàng chém đầu chúng rớt lăn lông lốc xuống đất.
Lâm Uyên vừa dẫn quân lính xông pha chém gϊếŧ sạch sẽ toàn quân Sát Diệp quay lại báo cáo tình hình với hắn thì đã chứng kiến một cảnh tượng kinh dị nhất mà y từng thấy trong suốt cuộc đời của mình. Vi Hạo đứng ở chính giữa trận chiến, xung quanh là những mảnh vụn da thịt bị cày nát ra vương vãi khắp nơi, ruột gan phèo phổi vung vẩy tứ phía, còn có những trái tim vẫn còn đang đập một cách yếu ớt. Không những vậy xung quanh còn có mười mấy cái xác không đầu la liệt ở phía trước mặt Vương gia, những cái đầu của chúng lăn lông lốc mọi nơi, đôi mắt trợn tròn không kịp nhắm là đủ hiểu bọn chúng đã bị gϊếŧ một cách bất ngờ đến mức nào.
Máu tươi vung vãi lên cả khuôn mặt của Vi Hạo, từ lưỡi kiếm của hắn còn nhỏ xuống từng giọt máu tươi. Mà khuôn mặt của Vi Hạo lại cong lên một nụ cười hào hứng, hắn cười khùng khục, “Chết hết rồi à?”
ĐỌC ĐOẠN NÀY NÈ:
Quân lính Tây Bắc nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ ấy mà điếng cả hồn, dù là tốp người vừa đến hay đám người được cử lại để bảo hộ Vi Hạo lúc nãy đều như chết trân tại chỗ. Bọn họ tuy đã thấy quá nhiều cảnh chết chóc, cả những cái xác chết cháy nhưng chưa lần nào có thể thấy cảnh tượng nội tạng vương vãi, xáƈ ŧɦịŧ rải rác, mùi hương tanh nồng hôi thối lan tràn cả một vùng không gian. Nhiều người lính nhìn thấy cảnh tượng ấy đã phải che miệng lại để tránh nôn mửa.
Đến cùng, Lâm Uyên và Ảnh Tử vẫn là người bình tĩnh lại trước hết, cúi thấp người báo, “Thưa Vương gia, chúng ta đã gϊếŧ hết quân Sát Diệp. Mộc Nhĩ Đề và tướng lĩnh đã bị bắt. Mời Vương gia xử trí.”
“Tập hợp dân chúng lại một chỗ đi. Sau đó lột hết đồ Mộc Nhĩ Đề và các tướng lĩnh, cứ đem bọn chúng ngâm mình trong nước, hai lần nóng ba lần lạnh. Cứ để bọn chúng thử xem cảm giác bị luộc chín sau đó lại đông cứng là cảm giác thế nào. Bắt buộc tất cả người dân mở to mắt ra mà nhìn!”
“Dạ!”
“Kêu quân y của chúng ta đưa dược liệu tới đây, ta phải trị thương cho Thiên Việt.” Hắn nói xong liền bồng Thiên Việt vào bên trong phòng nghỉ được chuẩn bị cho mình, cẩn thận đặt cậu nằm xuống giường. Quân y chỉ kịp cầm thuốc men đưa vào thì đã bị Vi Hạo đuổi ra.
Đôi tay hắn run lên khi mở lớp áo trắng mỏng manh của cậu ra. Làn da của cậu đã xanh bủng xanh beo vì không tiếp xúc với ánh mặt trời trong thời gian dài, vết nung đỏ làm cho vài mảng da thịt bong tróc mưng mủ. Đôi bàn tay thon dài với những khớp xương rõ nét đã quen cầm cung kiếm mềm nhũn trong tay hắn, lỏng chỏng như một miếng vải rách vì những khớp xương gãy vụn. Trên đôi chân thon dài hằn lên những vết sẹo dài, cũ mới đủ cả đã muốn thối rữa đến nơi. Đầu ngón chân bị rút móng một nửa khiến những miếng thịt đỏ hỏn hiện ra, bê bết những máu thịt. Cơ thể cậu gầy rộc đi, xương liền da dính sát với nhau, chẳng khác gì những kẻ ốm đói lâu ngày.
Vi Hạo ngồi bên giường như chết lặng đi, bảo bối nhỏ của hắn…. Sao lại ra nông nổi này…. Nếu ban nãy hắn không thấy tên lính chết tiệt kia lôi cậu trượt dài trên nền tuyết, phải chăng cậu đã chịu khổ thêm một ngày nữa?
Hắn cẩn thận nâng đôi bàn chân giập nát của cậu lên, lau rửa thật nhẹ nhàng rồi mới bôi thuốc tỉ mỉ, băng bó lại cẩn thận. Hắn cảm nhận được cậu run lên mỗi lần tay hắn chạm vào những miếng thịt bị giày xéo đến bật máu của cậu, khiến hắn cảm thấy đau lòng đến mức thở cũng khó khăn. Đợi những ngón chân đã được bọc lại cẩn thận rồi, hắn mới run rẩy hôn lên từng đầu ngón chân của cậu như dỗ dành. Đợi cậu bớt run rẩy mà yên tĩnh nằm ngoan ngoãn lại xong hắn mới bắt đầu bôi thuốc sát trùng lên những vết thương khác, chật vật ôm lấy thân thể của con người cứ giật lên từng hồi vì những nỗi đau quá sức chịu đựng kia.
Hắn dùng nẹp cố định lại những đốt xương gãy vụn, băng bó cẩn thận rồi nhét vào trong chăn ấm. Nơi cuối cùng hắn xử lí là vết thương sưng húp trên khuôn mặt cậu. Khuôn mặt sưng to đến mức đôi mắt vốn to tròn dễ thấy thường ngày giống như biến mất sau từng cục u trên mặt. Ngón tay chạm đến đâu là tim hắn lại run lên một lần.
Có trời mới biết hắn đã dùng bao nhiêu sức lực mới có thể bình tâm xử lí hết những vết thương chi chít trên cơ thể cậu. Đến khi lớp thuốc cuối cùng được bôi lên, hắn đã không thể kiềm nén nổi chính mình nữa mà khóc lên thật lớn. Từ khi còn bé đến giờ, hắn luôn được giáo dục phải là một đại nam nhân đứng trên cả thiên hạ, chỉ được đổ máu chứ không đổ lệ. Hắn trước nay chỉ mới khóc hai lần, lần thứ nhất là lúc Thiên Việt bị đánh khi vi phạm quân lệnh kia, nhưng khi ấy chỉ nhỏ xuống vài giọt nước mắt, hắn vẫn có thể kiềm nén được. Lần này là lần thứ hai, nhưng bây giờ hắn đã không thể kiềm chế nỗi nữa rồi. Nhìn người mà mình ngậm trong miệng sợ tan, nâng trong tay sợ vỡ bị người ta hành hạ đến thừa sống thiếu chết, bản thân lại an nhàn nơi xa xôi, hắn sao có thể chịu đựng được chứ?
Cậu ở cùng hắn suốt mười mấy năm, cho dù là lúc cậu phạm phải tội lỗi tày đình cũng chưa bao giờ bị phạt đến mức này. Thế mà, hắn đã vội sợ cậu bị thương nặng, sợ cậu đau lòng nên luôn bôi thuốc cẩn thận, còn phải cất công dỗ dành. Bây giờ nhìn cậu bị thương nặng đến mức này, bảo sao tim hắn không đau?
Vi Hạo là kẻ quen đứng ở trên cao, thậm chí dù chính mình bị thương trên sa trường cũng khó thấy hắn than thở lấy một câu. Thế mà bây giờ tiếng khóc của hắn lại vọng ra khỏi cửa phòng, không hề uỷ mị mà hệt như tiếng kêu bi thương của một vị chúa tể, vừa căm giận lại vừa thống thiết. Người đứng bên ngoài nghe thấy tiếng khóc của hắn mà cũng thấy trái tim mình cũng chùn lại, cũng muốn chảy ra những dòng lệ bi thương cùng hắn.
Tiếng khóc của Vi Hạo cứ vang vọng mãi rất lâu, càng lâu dài càng trở nên thống thiết khổ sở, tràn ngập những dằn vặt khó nói thành lời. Đến khi bọn họ thấy Vi Hạo bước ra khỏi cánh cửa phòng, thì chỉ thấy một con người oai nghiêm như cũ, đôi mắt tràn ngập sự thù hận và uy nghiêm như một vị thánh.
Mộc Nhĩ Đề và đám thuộc hạ vừa được vớt lên từ thùng nước lạnh cóng, cả người đã tái nhợt như xác chết, bị ấn quỳ xuống trước mặt Vi Hạo. Gã vừa thấy Vi Hạo đã gào lên như một con thú hoang đói khác bị dồn đến bước đường cùng, “Khốn kiếp! Hỗn trướng, thả ta ra!”
Hắn nhếch mép nhìn đám người dưới kia, nhàn nhạt bảo, “Thả? Được! Bản Vương thả các ngươi về trời.”
Bọn chúng trợn mắt nhìn Vi Hạo mặc trên người áo choàng lông màu đen, khoan thai ung dung ngồi xuống bên cạnh án thư vừa được đem ra ngoài, mỉm cười.
“Ám hại mệnh quan triều đình là tội chết. Đó là chưa kể đây là thượng tướng do chính Hoàng thượng thân phong, còn là sứ giả được cử đến đây thay mặt Hoàng thượng ổn định Sát Diệp. Các ngươi hãm hại sứ giả là đã phạm tội khi quân, đáng bị tru di cửu tộc.”
“Tru di? Ngươi lấy gì để tru di ta? Cho dù ngươi có muốn gϊếŧ ta cũng phải để Hoàng thượng định đoạt! Ta cũng là mệnh quan triều đình! Ta với ngươi đồng cấp bậc!”
“Đồng cấp? Ta là Thất châu Thân vương, là vị Thất châu Thân vương duy nhất của Thiên Minh. Quyền hành của ta chỉ dưới một mình bệ hạ, ngươi lấy tư cách gì đứng ngang hàng với ta? Thêm nữa, bệ hạ đã giáng chức ngươi đúng như ý nguyện của ngươi rồi. Ngươi bây giờ chỉ là một thường dân.”
“Cái gì? Ta không tin!”
“Thánh chỉ ở đây. Tin hay không thì tuỳ.” Vi Hạo rút cuộn giấy vàng trong lồng ngực ra phe phẩy, cười khẩy với gã, sau đó điềm tĩnh nói tiếp, “Bản Vương muốn gϊếŧ một thường dân thế nào, còn cần tấu lên Thánh thượng không?”
“Ngươi….”
“Lâm Uyên, tuyên chỉ!”
《Phụng thiên thừa vận,
Hoàng đế chiếu viết, Mộc Nhĩ Đề thân là vương gia do Trẫm đích thân sắc phong, nay lại cô phụ lòng tin của Trẫm quấy nhiễu biên cương, gây ra nội loạn, tội không thể tha, theo lý phải bị lăng trì.
Nhưng xét thấy bao năm có công với triều đình, lại có ý hối cải quay đầu. Nay, ta hạ lệnh giáng chức làm thường dân xem như trừng phạt.
Khâm thử! 》
“Sát Diệp đã trở thành vùng đất phong Hoàng đế ban cho ta. Bản Vương muốn xử tử người ở đất phong của mình còn cần Hoàng đế sao?”
NGHỈ ĐỌC ĐOẠN NÀY NÈ:
Mộc Nhĩ Đề căm phẫn đến mức chỉ muốn lao đến bất chấp tất cả mà gϊếŧ chết Vi Hạo, nhưng cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ lại bị trói nghiến dưới mặt đất khiến y chỉ đành lực bất tòng tâm. Hắn nhìn đám người quỵ luỵ quỳ phía dưới, cười thật hoà ái nhưng những gì hắn nói ra lại khiến người khác rét lạnh, “Người đâu, rút lưỡi.”
Ảnh Tử phất phất tay, một tốp ảnh vệ giả trang thành quân lính từ phía sau ngay lập tức bước lên, chia thành mười cặp khác nhau, tương ứng với Mộc Nhĩ Đề và chín hạ tướng. Một người trong số họ cầm kìm sắt, một người còn lại cưỡng ép đám người kia mở miệng. Kềm sắt lạnh toát bấm lên lưỡi của chúng, cắt mạnh từng phát một xuống lưỡi chúng thành từng đoạn nhỏ, máu me chảy lênh láng khắp mồm miệng, chẳng một ai có thể kêu than được thêm tiếng nào.
Từng mảnh lưỡi nhỏ được ném xuống đất, còn bị ảnh vệ tự dùng gót giày chà đạp lên, nghiền giẫm như những miếng thịt vụn. Vi Hạo sai người ép chúng uống một loại thuốc có giúp chúng không thể bị mất mạng được, rồi mới tiếp tục công việc hành hạ của hắn. Dám làm Việt nhi của hắn mất khả năng nói chuyện, vậy bọn chúng cứ từ từ mà thưởng thức cảm giác xé nát cổ họng đi.
Thuốc vừa trôi xuống cuống họng liền bỏng rát như thiêu đốt, cảm giác cổ họng bị đốt cháy khiến bọn chúng quằn quại dưới nền tuyết lạnh, cả người quẫy đạp liên hồi như những con cá chết. Chúng muốn la hét để giảm bớt cơn đau đớn, nhưng tiếng phát ra ngoài chỉ là những đợt “ưʍ…”, “a…” tắc nghẹn. Chúng càng cố gắng phát ra tiếng bao nhiêu thì cổ họng lại càng đau đớn bấy nhiêu, hoàn toàn không thể tránh khỏi cơn đau đớn mà thuốc mang lại.
Vi Hạo xoay người đi vào trong xem xét tình hình Thiên Việt, ngồi bên giường vừa ôm ấp vừa xoa nắn tay chân cho cậu một hồi, đợi đến khi chúng ấm lên rồi mới nhàn tản đi ra ngoài nhìn đám người kia lăn lộn dưới đất.
“Ảnh Tử, trói chúng lên giá hành hình, dùng băng mãng tiên quất cho bản Vương.”
Băng mãng tiên vốn là một loại roi chi chít gai nhọn, quất một cái thôi liền sẽ trầy da tróc thịt, đau đớn khôn cùng. Không những vậy, vết thương do mãng tiên gây ra sẽ khiến cho người bị hành hình nhức nhối khắp cả cơ thể, từ trong ra ngoài đều lạnh toát như bị ngâm trong hầm băng. Đây là thứ vũ khí đặc biệt mà mỗi ám vệ trong Ám Vệ các đều có, vừa là dụng cụ hành hạ kẻ thù nhưng cũng là dụng cụ trừng phạt bọn họ khi phạm sai lầm.
Ảnh Tử nhận lệnh xong, những ám vệ đứng xung quanh ngay lập tức đã bước lên đem người trói vào những chiếc giá. Băng mãng tiên quất vào người, những chiếc gai nhọn cắm phập vào da thịt, mỗi lần roi nhấc lên là máu lại toé ra bên ngoài, da thịt cũng bị bong tróc thành từng mảng. Nhìn bọn chúng quằn quại trên giá hành hình, mắt Vi Hạo chẳng những không chớp mắt lấy một cái, còn nở một nụ cười vui vẻ hết mực, “Mọi người có muốn thưởng thức chút âm nhạc không?”
Được Vương gia đánh đàn để thưởng thức vốn là vinh dự mà ai cũng mong muốn, nhưng ở bên một khung cảnh đầu rơi máu chảy thế này mà còn có tâm tư đánh đàn tấu khúc, thì chẳng phải là con người nữa. Nhưng mà chẳng ai lại dại dột từ chối để chọc giận Vi Hạo, nên chỉ có thể miễn cưỡng nói bọn họ rất muốn nghe. Điều này khiến cho Vi Hạo vô cùng vui vẻ, bảo Lâm Uyên cầm đàn của mình tới. Lâm Uyên vội vã chạy đi lấy theo cây đàn mà Vi Hạo mang tới đây, vội vã đặt lên án thư, cẩn trọng nhẹ nhàng rồi đứng sang một bên. Ngón tay thon dài của Vi Hạo đặt lên dây đàn, tấu lên khúc quân hành đầy tươi vui như đang khích lệ tinh thần người khác. Âm thanh lúc trầm lúc bổng, nhẹ nhàng bay múa trong không gian tựa như suối trời thanh khiết trái ngược với khung cảnh tàn bạo ở bên cạnh. Âm thanh tiếng đàn chẳng những không thể khiến lòng người yên tâm, mà chỉ khiến người ta càng thêm kinh sợ con người đang ngồi ở nơi kia, thản nhiên gảy đàn. Ánh mắt Vi Hạo chăm chú nhìn vào cây đàn, ngón tay nhấc lên hạ xuống đều hiện rõ phong thái bình tĩnh không loạn, một nốt nhạc cũng không gõ sai, réo rắt dồn dập như đang hô ứng với tiếng roi chan chát quất mạnh vào da thịt.
Đợi đến khi bản đàn kết thúc, Vi Hạo mới phất tay ra hiệu cho ám vệ dừng lại, đưa đôi mắt thờ ơ nhìn những khối thịt bê bết máu ở trên giá hành hình, bỡn cợt bảo, “Ấy chết, bản Vương quên mất là có người đang trọng thương. Mau mau, đem nước đến đây rửa vết thương cho các vị Tướng quân và Sa Vương đi. Nhanh lên!”
Quân sĩ bưng ra trước mặt mười khối thịt kia một chậu vôi sống trắng xoá, xoay lưng nói với Vi Hạo, “Bẩm Vương gia, nước đã được đem đến rồi.”
“Lâm Uyên, ngươi nói xem, sát trùng vết thương có đau không nhỉ?”
“Thưa Vương gia, có ạ.” Vết thương thế kia mà tạt vôi thì chỉ có chết chứ không chỉ đau. Nhưng rõ ràng Vương gia đâu có ý định tha cho bọn chúng? Y cũng chỉ đành hùa theo ý chủ soái của mình thôi.
Vi Hạo ồ lên một tiếng tỏ vẻ vô cùng ngạc nhiên, sau đó bảo với mọi người, “Nếu nó đau như vậy, chi bằng đừng để cho Sa Vương và chúng tướng nhìn thấy quy trình thì hơn. Nhìn rồi, sẽ càng đau thêm, không tốt. Các ngươi nói phải không?”
“Dạ, Vương gia.” Ảnh Tử vừa nhìn nước vôi đã biết Vương gia muốn làm gì. Chuyện phong tình gì đó y không hiểu, nhưng những trò hành hạ người khác đến mức mất cả nhân tính của Vương gia thì y hiểu rõ hơn Lâm Uyên gấp mấy lần, rất nhanh đã đón ý nói theo.
“Ảnh Tử, ngươi nói xem, chúng ta nên làm gì để giúp họ?”
“Vương gia, móc mắt không phải là xong rồi sao?” Ảnh Đáy huyệŧ kính đáp lại, không có lấy một thoáng chần chừ.
Kì thực, người cảm thấy kinh hoàng nhất sau câu nói của Ảnh Tử lại là Lâm Uyên. Y nhìn chằm chằm vào Ảnh Tử, trong một cảm thấy người trước mắt mình thật xa lạ. Trước nay y đều biết ám vệ là những người lạnh lùng nhất, nhưng vẫn không lường trước được việc bọn họ có thể nói ra những chuyện thế này mà không có chút biểu cảm nào. Nhưng cẩn thận suy nghĩ kĩ, đứng bên ngoài từ nãy, nghe thấy tiếng khóc tê tâm liệt phế của Vương gia cũng đủ để Lâm Uyên mường tượng được tình hình của Thiên Việt thảm thương đến mức nào. Chuyện Thiên Việt được Vi Hạo yêu thương ra sao, trân trọng nâng niu đến mức nào thì cả y và Ảnh Tử đều hiểu rõ hơn ai hết. Ảnh Tử trung thành với Vi Hạo tuyệt đối, so với Thiên Việt chỉ có hơn chứ không kém. Cậu ấy sẽ không chấp nhận và tha thứ cho bất cứ ai làm Vi Hạo phẫn nộ và đau lòng.
Dù Ảnh Tử có hiền lành đến đâu, y vẫn là một ảnh vệ quen với chuyện máu me sát phạt, biện pháp tra tấn tù binh đều là mang đầy tính cực đoan. Không những thế, y còn là ám vệ duy nhất được Vi Hạo tự mình dạy dỗ nên. Có thể nói, nếu Thiên Việt là phiên bản trong sáng nhất, vẹn toàn và tốt đẹp nhất mà Vi Hạo dạy dỗ nên. Thì y, lại là kẻ thừa hưởng những gì tàn bạo nhất mà Vi Hạo truyền lại. Lâm Uyên hiểu, đối với Ảnh Tử, Vi Hạo không chỉ là chủ tử tôn quý, còn là thầy, là ân nhân cứu mạng. Chính vì thế cho nên, nếu hôm nay Ảnh Tử có thay Vi Hạo trút giận thì cũng là lẽ thường. Lâm Uyên cũng sẽ không vì chuyện này mà cho rằng Ảnh Tử là một kẻ tàn độc không biết lí lẽ, hay là một tên mất nhân tính. Dù Ảnh Tử có thành dạng người nào, Lâm Uyên vẫn muốn bảo vệ hắn.
Vi Hạo nhàn nhã bưng tách trà trên bàn lên hớp một ngụm nhỏ, ngữ điệu mềm nhẹ như đang tâm tình, “Vậy ngươi làm đi.”
“Dạ Vương gia.” Ảnh Tử rất nhanh đã bước lên phía trước, đứng ở vị trí ngay chính giữa. Từ trong tay áo y bỗng xuất hiện vài sợi dây được nối với những móc nhọn. Chẳng ai kịp nhìn rõ rốt cuộc y đã làm gì, chỉ thấy ngay lập tức là hai mươi con mắt đã rơi lộp độp xuống chân Ảnh Tử. Hốc mắt của những kẻ trên giá hành hình chỉ còn lại những hố đen ngòm, máu chảy đẫm cả khuôn mặt, miệng chỉ có thể rít gào từng tiếng “a… a…” nhọc nhằn, bị siết chặt trong cổ họng, trông chẳng khác gì những con quỷ trồi lên từ địa ngục. Rất nhiều người đã chịu không nổi cảnh tượng này mà ngất xỉu tại chỗ.
Đến tận lúc này, Vi Hạo mới đứng dậy khỏi án thư, bước đến gần bọn họ. Hắn bước đến gần tên tướng cấp bậc thấp nhất, cầm dao xẻo mạnh một đường xuống vết thương bị hở to nhất, khiến máu thịt hở toang ra, chỉ còn dính lại một chút, lủng lẳng treo trên cơ thể, mà ai cũng có thể thấy được tận xương. Hắn vẫn cứ bình tĩnh đi qua từng người, lặp lại một động tác y hệt, một tay hại người, miệng vẫn thản nhiên nhai bánh đậu xanh, ra chiều rất tận hưởng hương vị thơm ngọt đang tan trong miệng. Kẻ nào cấp bậc càng cao thì vết thương bị xé nát càng lớn hơn. Cứ một người bị xẻo thịt, hắn lại ăn hết một cái bánh. Thật ra, so với hình ảnh đáng sợ trước mặt, thì Vi Hạo càng làm cho những người ở đây khiếp vía. Không một ai dám tin kẻ đứng trước mặt bọn họ lại là một con người bằng xương bằng
thịt.
Đợi đến khi cả đám người đều đã hấp hối đến mức thuốc cũng chống đỡ không nổi, Vi Hạo mới mỉm cười thật tươi, bảo với ám vệ, “Sát trùng cho bọn họ đi, vết thương nứt toác ra rồi.”
Đám ám vệ nuốt nước miếng cái ực, bọn họ đã quen thấy những cảnh tàn bạo như thế này, ấy mà vẫn bị Vi Hạo doạ đến khiếp hồn khiếp vía. Nhưng lệnh của chủ tử là lệnh trời, bọn họ nào dám có một giây chần chừ, vội vã chạy đến cầm thau vôi sống, định bụng tạt một phát cho xong. Nhưng chưa kịp làm gì đã bị Vi Hạo ngăn lại, hắn cười bảo, “Làm từ từ thôi, sát trùng nhanh quá thì họ không chịu nổi đâu. Người đâu, phát dụng cụ xuống.”
Ảnh Tử đi tới cạnh Vi Hạo, cúi xuống lấy những chiếc chén nhỏ đặt trên bàn, phát cho ám vệ. Ám vệ nghe thế, cười khổ một tiếng rồi bắt đầu lấy chiếc muôi múc vôi lên, rải từ đầu đến chân.
Vôi tôi nóng gặp phải da thịt, liền phát ra từng tiếng cháy xèo xèo như nướng thịt, hỗn hợp mùi giữa da thịt cháy khét và nội tạng thối rữa ngay lập tức bốc lên. Da thịt chúng nổi lên từng cái bong bóng nước, kêu lộp bộp như tiếng con nít thổi bóng. Đám người kia đã không còn hơi sức đâu mà rền rĩ nữa, chỉ như một khối thịt nhớp nháp bấy nhầy máu và xương không ngừng giãy giụa trên giá. Phải đến nửa khắc sau thì thùng vôi mới được xối hết, đám người kia đã chẳng còn lớp thịt bọc ngoài nữa, dần tan rã thành từng mảng nhỏ bám lên giá hành hình, rồi trượt xuống dưới.
Bao người dân xưa nay chưa gặp phải tình trạng này bao giờ, vất vả dìu đỡ nhau cho khỏi té ngã. Vài người già và phụ nữ chịu không nổi đã phải ôm lấy người bên cạnh mà nôn thốc nôn tháo, mặt mũi tái xanh.
Lâm Uyên đưa mắt ái ngại nhìn Vi Hạo, đã thấy hắn chuyển sang uống sữa ngựa và ăn thịt dê nướng ngon lành, mắt vẫn nhìn về phía trước như đang xem kịch vui. Lâm Uyên lo sợ người dân nhìn thấy cảnh này sẽ nảy sinh thù hận với Vi Hạo, làm uổng phí hết công sức của Thiên Việt mấy tháng nay, bèn kéo tay Ảnh Tử, “Ảnh đại nhân, hay chúng ta cản Vương gia lại đi? Bảo ngài ấy đừng ăn nữa…” Nhưng vừa chạm vào Ảnh Tử, y đã thấy cậu đang run rẩy. Y ngớ hết cả người, bước sát lại hỏi khẽ, “Ảnh Tử, cậu sợ?”
Ảnh Tử lắc đầu, sau đó nói khẽ, “Không phải sợ, những chuyện thế này đều đã thấy rồi. Ta sợ Vương gia hơn, ta biết ngài ấy rất tàn bạo, nhưng không nghĩ có thể đến mức này. Vừa xem người ta bị đốt cháy như thế, vẫn còn có thể ăn uống đường hoàng.”
Lâm Uyên nhìn lên một lần nữa, đã thấy Vi Hạo ngồi xổm xuống nhìn đống máu thịt lẫn trong tuyết, dùng tay mình vốc một nắm còn nguyên vẹn lên rồi mới đứng dậy. Hắn bước lại gần người dân và đám tàn binh Sát Diệp tự nguyện quy hàng, nhìn bọn họ một lát. Cả đám người như ngừng thở nhìn vào hắn, không tự giác mà co cụm vào nhau như né tránh đại hoạ.
Hắn cười.
“Nói cho bản Vương biết, là ai trong số các ngươi là thủ lĩnh đám phiến loạn?”
ĐỌC ĐOẠN NÀY NÈ:
Người dân sợ đến mức không dám nói gì, chỉ biết gào khóc xin hắn tha mạng. Một tên lính có vẻ là gan dạ nhất trong số họ chỉ đành run rẩy bước ra, quỳ lạy dưới chân hắn, cẩn thận thưa, “Bẩm Vương gia, thủ lĩnh của phiến loạn…. bị…. Ninh Tướng quân chém chết rồi ạ…”
“Sau đó thì sao?”
“Bẩm…. sau khi dẹp phiến loạn… Sa Vương…”
“Ai?” Vi Hạo phe phẩy cục thịt trên tay, vẫn tiếp tục hỏi.
“Là… Mộc Nhĩ Đề…. sai người trói Ninh Tướng quân ở giữa sân…. Sau đó, vào mỗi buổi sáng, ai đi qua đều…. đều…”
“Đều cái gì?”
“Phun nước bọt vào người Tướng quân….”
Hắn vừa dứt câu thì Vi Hạo đã vung lưỡi kiếm trên tay lên định chém xuống. May mà Lâm Uyên kịp thời cản lại, y cùng Ảnh Tử vội vàng quỳ xuống cầu xin, “Vương gia…. họ chỉ làm theo lệnh, không có cách nào phản kháng. Xin ngài đừng lạm sát người vô tội, đừng làm công sức của Ninh Tướng quân bị lãng phí.”
Người Vi Hạo run lên, bàn tay đang cầm kiếm cũng siết chặt lại như đấu tranh rằng liệu hắn có nên gϊếŧ hết bọn người này không. Thiên Việt của hắn coi trọng danh dự như thế, bị người ta phỉ nhổ như thế cậu làm sao mà chịu đựng được? Đám người Sát Diệp đã hoảng loạn kéo nhau sụp lạy, van xin hắn tha tội.
“Xin Vương gia tha mạng…. chúng tôi bị ép…”
“Là Mộc Nhĩ Đề và bọn cầm gươm ép chúng tôi….”
“Vương gia minh xét…”
Quân Tây Bắc biết Vi Hạo ghét nhất là van xin lạy lục cho những chuyện không phải của mình, trong lòng tuy rất thương cảm cho những người bị vạ lây kia, vẫn không dám đối nghịch với chủ soái của họ mà van xin. Chỉ có thể đứng im một chỗ, tận lực không làm cho Vi Hạo nổi giận. Lâm Uyên là người duy nhất còn dám nói chuyện với hắn, y nhẹ giọng khuyên hắn đừng khiến cho mọi cố gắng và lòng tốt của Thiên Việt đối với đám người này đều tan thành mây khói. Hi vọng hắn có thể vì ước nguyện của cậu mà giơ cao đánh khẽ.
Đột nhiên, Vi Hạo cười lớn, làm cả đám người phải dừng mọi động tác lại mà nhìn hắn.
“Roẹt”, mảnh thịt trên tay hắn bị xé làm đôi, thả rơi xuống nền đất. Vi Hạo vẫn cười như thế, cất giọng ôn tồn hệt như một người thầy đang cố công dạy dỗ một đạo lí thánh hiền cho đám trò nhỏ, “Nhớ kĩ cho bản Vương, từ nay về sau, bất kì ai dám làm tổn hại đến Ninh Thiên Việt dù chỉ là một cọng tóc, hay một lời nói. Kết cục, đều sẽ như mảnh thịt vụn này.”
“Dạ Vương gia… Chúng tôi hiểu rõ rồi… hiểu rõ rồi…”
Vi Hạo rút khăn tay từ bên hông ra cẩn thận lau sạch bàn tay của mình, nói với Ảnh Tử, “Ngươi thay ta viết một bản tấu, đem tình hình ở đây tường thuật thật rõ ràng, không thiếu một chữ nào tấu lên cho bệ hạ.”
“Tuân lệnh Vương gia!”
“Lâm Uyên, ngươi sắp xếp cho người dân cùng chúng ta quay về Tây An, sáng sớm ngày mai khởi hành. Ưu tiên cho phụ nữ, người già và trẻ nhỏ được sử dụng xe có màn che phòng lạnh. Nam nhân thì thay phiên nhau sử dụng xe. Tổng hợp lại số lượng binh lính, nhập vào biên chế Tây Bắc quân, lệnh cho binh sĩ không được đối với tân binh có ý hiếp đáp. Ai dám trái lệnh, trảm!”
Đám binh lính và người dân Sát Diệp không nghĩ Vi Hạo đối với bọn họ vẫn còn có thể lo lắng như vậy, trong lòng thầm cảm phục, liền cúi xuống cảm tạ, thề chết trung thành với hắn.
“Được rồi. Các người nếu đã đi theo ta thì đều là thần dân của Vi Hạo ta, đều là binh sĩ của ta. Chỉ cần các người trung thành một lòng, ta sẽ không bạc đãi các ngươi.”
“Đa tạ Vương gia, đa tạ Vương gia.”
Vi Hạo cũng chẳng buồn nói nữa, đẩy cửa đi vào bên trong căn phòng nơi có Thiên Việt đang nằm im lìm trên giường. Hắn ngồi xuống bên cạnh cậu, xoa nhẹ lên khuôn mặt gầy guộc, thở dài một hơi, “Tất cả đều là lỗi của ta…. em đau lắm đúng không?”
Không biết Thiên Việt có nghe được không, mà hắn thấy cậu khẽ nhíu mày lại như phản đối những gì hắn nói. Cậu nghiêng đầu sang một bên, áp cả khuôn mặt vào tay hắn xong, mới giãn khuôn mặt ra, lại một lần nữa yên bình say giấc.
Vi Hạo cầm lên Hoả Phượng kiếm, ra lệnh cho nó đâm vào cánh tay mình. Nhưng Hoả Phượng như có linh tính, như biết rằng Thiên Việt sẽ không nỡ thấy hắn đau đớn như vậy, liền cố chấp muốn bay sang nơi khác, cố dùng sức nóng của mình khiến hắn buông tay. Nhưng Vi Hạo càng nắm càng chặt, nước mắt cũng trào ra thêm một lần nữa, nứt nở bảo nó, “Xin ngươi… đều là ta hại em ấy… làm ơn… giúp ta đi…”
Hoả Phượng dần dần không còn nóng nữa, nó lảo đảo bay ra khỏi tay Vi Hạo, rồi nhảy bổ xuống, giống như có ai đó đang điều khiển nó mà rạch một vệt thật dài trên tay Vi Hạo, thấy cả thịt ở bên trong. Ngay trong khoảnh khắc ấy, Hoả Phượng lại mất đi màu đỏ quen thuộc của mình, hoá thành màu bạc của những lưỡi kiếm bình thường, rơi mạnh xuống đất. Vi Hạo xoa xoa thanh kiếm, dùng chính cánh tay bị thương của mình nhỏ máu lên nó, thủ thỉ, “Đừng giận. Thiên Việt không thể bảo vệ được chính mình nữa, ngươi mở mắt ra giúp ta bảo vệ em ấy đi.”
Thanh kiếm nghe được vài lời đó, giống hệt như một đứa trẻ tức giận, vùng vằng mãi một hồi mới hoá đỏ trở lại. Nó bay vút lên trên, dụi vào trong lòng Vi Hạo rồi lại lặng lẽ nằm xuống bên cạnh Thiên Việt, như đang cố nói với hắn, “Ta sẽ bảo vệ cậu ấy cho ngài.”
Ngay lúc đó, Lâm Uyên và Ảnh Tử cũng vừa phân bố công việc xong xuôi, định bụng ghé xem Thiên Việt ra sao rồi thì thấy Vi Hạo đang tàn nhẫn tự dùng muối thả vào vết thương trên tay mình. Bọn họ vứt hết cả lễ tiết, vội vã nhào lại chụp lấy cánh tay Vi Hạo, hét to, “Vương gia, đừng. Ngài làm gì vậy? Ngài điên rồi!”
Vi Hạo ngước lên nhìn họ, đôi mắt hắn không còn cái nét bạo tàn khát máu như lúc nãy nữa, mà trở nên trống rỗng bi thương. Hắn cười khổ tự giễu mình, “Đừng la to, để cho Thiên Việt ngủ. Là ta hại em ấy, tất cả đều là lỗi của ta. Xin các người, để ta dùng chính bản thân mình để ghi nhớ hôm nay ta đã nợ em ấy những gì. Một đời còn lại, dù có lấy mạng ta, ta cũng sẽ không để kẻ khác làm tổn thương em ấy được nữa. Buông!”
Ảnh Tử và Lâm Uyên chưa bao giờ thấy một Vi Hạo đau khổ đến tột cùng thế này, cũng chưa từng nghĩ đến dáng vẻ bất lực đến mức phải tự hành hạ chính mình để chuộc tội như thế này. Cánh tay dần buông lỏng ra rồi lặng lẽ nghiến răng đứng một bên nhìn Vi Hạo rắc hết nửa hũ muối vào tay mình. Đợi đến khi cả khuôn mặt hắn đã tái nhợt đến mức giống y hệt sắc mặt của Thiên Việt lúc này, hắn mới để bọn họ giúp hắn xử lí vết thương.
“Lui ra đi, Thiên Việt không thích có người trong phòng ngủ.”
Họ cũng lặng lẽ lui ra ngoài, trong lòng đều không khỏi thở dài một tiếng. Hơn ai hết, họ hiểu được những gánh nặng mà Vi Hạo mang theo từ khi còn bé đến giờ. Hắn chưa từng yêu ai, là vì hắn không muốn bản thân có yếu điểm để bị kẻ khác lợi dụng. Hắn khát máu vô tình là để bảo vệ đệ đệ và chính mình. Trước khi gặp Thiên Việt, Vi Hạo đều coi trọng bản thân hơn tất thảy trên đời. Đơn giản vì ngài ấy cho rằng, miễn là bản thân còn sống, tất cả mọi chuyện đều có thể xoay chuyển được.
Sau khi gặp Thiên Việt, thế giới chật hẹp trước kia của hắn lại mở rộng thêm một chút, chỉ đủ chỗ cho một mình cậu bước vào. Mà kể từ ngày đó trở đi, Vi Hạo đã có một điểm yếu duy nhất. Hắn căm thù nhất là để kẻ khác nắm được nhược điểm của mình, nhưng vì bảo vệ một người, chứng minh cho người đó thấy hắn yêu người đó ra sao, hắn sẵn sàng công khai cho cả thiên hạ biết điểm yếu của mình. Thậm chí, khi nhìn thấy người đó chịu đau, hắn đã không nhịn nổi mà bật khóc.
Ai cũng biết, nam nhi đổ máu chứ không đổ lệ.
Nhưng sẽ không ai hiểu hết được, nước mắt thật tâm của người đi từ máu tanh bước ra, chất chứa nỗi đau lớn đến nhường nào.
Vương gia của họ hôm nay vì Thiên Việt bị thương mà khóc, vì cậu mà tự xẻ thịt nhắc nhở mình.
Chỉ hi vọng về sau, ông trời sẽ phù hộ cho họ bên nhau mãi mãi.
“Thiên Việt, ta đưa em về nhà.” Sau cánh cửa phòng đóng chặt, Vi Hạo dùng chính cánh tay bị thương của mình ôm lấy cậu. Hắn đang tuyên thệ cho trời đất thấy, dù cho một ngày hắn trở thành phế nhân, hắn cũng sẽ bảo vệ cậu cho đến giây cuối cùng.
~6639 words~
NOTICE NHỮNG ĐOẠN QUAN TRỌNG ĐÃ BỊ BỎ QUA :)))
Dành cho những trái tim mê đôi Lâm Uyên x Ảnh Tử🥲
Kì thực, người cảm thấy kinh hoàng nhất sau câu nói của Ảnh Tử lại là Lâm Uyên. Y nhìn chằm chằm vào Ảnh Tử, cảm thấy người trước mắt mình thật xa lạ. Trước nay y đều biết ám vệ là những người lạnh lùng nhất, nhưng vẫn không lường trước được việc bọn họ có thể nói ra những chuyện thế này mà không có chút biểu cảm nào. Nhưng cẩn thận suy nghĩ kĩ, đứng bên ngoài từ nãy, nghe thấy tiếng khóc tê tâm liệt phế của Vương gia cũng đủ để Lâm Uyên mường tượng được tình hình của Thiên Việt thảm thương đến mức nào. Chuyện Thiên Việt được Vi Hạo yêu thương ra sao, trân trọng nâng niu đến mức nào thì cả y và Ảnh Tử đều hiểu rõ hơn ai hết. Ảnh Tử trung thành với Vi Hạo tuyệt đối, so với Thiên Việt chỉ có hơn chứ không kém. Cậu ấy sẽ không chấp nhận và tha thứ cho bất cứ ai làm Vi Hạo phẫn nộ và đau lòng.
Dù Ảnh Tử có hiền lành đến đâu, y vẫn là một ảnh vệ quen với chuyện máu me sát phạt, biện pháp tra tấn tù binh đều là mang đầy tính cực đoan. Không những thế, y còn là ám vệ duy nhất được Vi Hạo tự mình dạy dỗ nên. Có thể nói, nếu Thiên Việt là phiên bản trong sáng nhất, vẹn toàn và tốt đẹp nhất mà Vi Hạo dạy dỗ nên. Thì y, lại là kẻ thừa hưởng những gì tàn bạo nhất mà Vi Hạo truyền lại. Lâm Uyên hiểu, đối với Ảnh Tử, Vi Hạo không chỉ là chủ tử tôn quý, còn là thầy, là ân nhân cứu mạng. Chính vì thế cho nên, nếu hôm nay Ảnh Tử có thay Vi Hạo trút giận thì cũng là lẽ thường. Lâm Uyên cũng sẽ không vì chuyện này mà cho rằng Ảnh Tử là một kẻ tàn độc không biết lí lẽ, hay là một tên mất nhân tính. Dù Ảnh Tử có thành dạng người nào, Lâm Uyên vẫn muốn bảo vệ hắn.