Á TỬ CA - Chương 32: SỨ GIẢ
Chương mới đến đâyyyyyyy~~
Mấy cô nhớ cmt nhiều vào nha❤️
Nhớ góp ý cho tui nếu thấy gì chưa hay lắm.
Cảm ơn nhiều nha❤️
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Ngay từ khi trời vừa mới tờ mờ sáng, tiếng gà gáy vang vọng đã đánh thức Thiên Việt thức dậy. Cậu mệt mỏi hé mở đôi mắt nặng nề ra thì đã thấy bản thân nằm gọn trong lòng Vi Hạo. Ngài ấy nằm ở phía sát mép giường, cả người xoay nghiêng lại để cậu gối đầu lên tay mình, một tay đặt lên eo cậu siết thật chặt, giống như thể sợ cậu chạy đi đâu mất vậy. Đôi lông mày của hắn nhíu chặt lại với nhau, dường như mang cả sự lo âu vào bên trong giấc ngủ. Thiên Việt ngước mắt nhìn hắn, đôi mắt khẽ híp lại tận hưởng cảm giác yên bình trong vòng tay của chủ nhân. Thật ra cậu đã sớm nhận thức được sự kì lạ trong cơ thể mình, cũng cảm thấy bản thân ngày càng suy kiệt dần. Vi Hạo muốn che lấp đi sự thật nhưng sự lo lắng luôn hiện hữu trong ánh mắt của hắn, cùng với sự chiều chuộng đến vô pháp vô thiên mỗi ngày đã tố cáo hắn.
Thiên Việt chưa muốn rời xa thế giới này. Thế giới trước khi gặp Vi Hạo không đáng giá gì, nhưng khi đã gặp được ngài ấy, sa vào lưới tình của ngài thì mọi thứ trên thế gian này đều trở nên quý giá hơn thật nhiều. Cậu muốn chờ đến khi hai người khải hoàn, gả cho ngài ấy, cùng ngài ấy sống đến bạc đầu. Sau hôn lễ sẽ nhận nuôi một hai hài tử, một đôi long phụng thì càng tốt. Thiên Việt sẽ dạy bọn chúng tập võ, luyện kiếm. Còn ngài ấy sẽ dạy chúng nấu thuốc, hành y, dạy đạo thánh hiền. Cậu sẽ dạy cho con gái biết yêu thương trượng phu, nhưng cũng dạy nó chỉ nên hi sinh cho một người xứng đáng với tình yêu của nó. Tốt nhất là tìm người giống như phụ thân của nó vậy. Vi Hạo sẽ dạy cho con trai biết yêu thương thê tử, biết che chở thê tử. Đợi khi cuộc sống thoải mái một chút, hài tử đều làm xong lễ thành niên, họ sẽ cùng nhau ngao du tứ hải một thời gian, tận hưởng lạc thú nhân gian. Chờ khi cả hai già khọm nhăn nheo sẽ ngồi trong đình viện cùng nhau ngắm hồ, cho cá ăn, nhìn hài tử cùng phối ngẫu của nó hài hợp ăn ý. Cậu sẽ cố sống lâu hơn ngài ấy một chút, chờ khi ngài ấy về với tổ tiên, cậu sẽ tam quỳ cửu khấu, lo tốt hậu sự rồi sẽ cùng ngài ấy đi xuống hoàng tuyền. Cậu còn quá nhiều thứ muốn cùng ngài ấy làm, nhưng thời gian của cậu liệu còn được bao lâu? Cậu thật sự không muốn chết, nhưng cậu thừa biết, một căn bệnh có thể khiến Vi Hạo tuyệt vọng thì quả thật đã chẳng thể cứu chữa nổi nữa. Vậy nên cậu dần học cách chấp nhận nó, học cách tận hưởng từng khoảnh khắc còn có thể ở cạnh hắn, tận hưởng tình yêu dịu dàng mà người mang lại cho cậu. Như thế thì ít nhất đến khi cậu bước chân xuống Quỷ Môn Quan, cậu có thể đem tình yêu của ngài ấy làm động lực để chờ đợi thêm vài chục năm nữa, cùng nhau đi qua cổng luân hồi.
Thiên Việt ngước mặt lên chăm chú nhìn kĩ hắn, cậu mơ hồ thấy được đôi mắt hắn có quầng thâm nhàn nhạt, hẳn là đêm qua ngài ấy đã thức khuya lắm nhỉ? Thiên Việt khẽ khàng rướn người lên, đặt lên đôi mắt xinh đẹp ấy một nụ hôn dịu dàng, sau đó đôi môi mỏng của ngài ấy thu hút ánh mắt của cậu. Thiên Việt cẩn thận nhìn xem ngài ấy đã thức giấc chưa mới dám cúi xuống hôn lên đôi môi ấy. Môi vừa chạm xuống nhẹ một cái, Vi Hạo đã mở mắt ra, không nói một lời liền đảo người lại ấn cậu nằm xuống giường, bản thân thì đè lên trên. Thiên Việt bị áp chế bất ngờ, giật mình rụt vai lại, hai mắt nhắm tịt chờ đợi cái tét mông đánh xuống. Không được tự tiện hôn chủ nhân là luật.
Vi Hạo nhìn thấy cảnh đó vừa buồn cười vừa thấy thương, thuận thế hôn xuống môi cậu, dùng môi mình ngậm lấy môi trên của cậu mút nhẹ một cái. Thiên Việt không thấy chủ nhân đánh xuống, còn nhẹ nhàng hôn lên môi mình mới len lén hé mắt ra.
“Mở mắt! Nhắm cái gì mà nhắm!”, Vi Hạo đưa tay xoa xoa cặp mông căng tròn của cậu, trong giọng nói mang theo ý cười phảng phất. Thiên Việt nghe lời ngoan ngoãn mở mắt ra, tay hơi co lại đặt lên trước ngực e dè nhìn hắn. Vi Hạo vốn dĩ không hề giận dữ, chỉ lặng lẽ xoa eo cậu, vừa xoa vừa hỏi, “Sợ cái gì?”
Thiên Việt thấy chủ nhân không giận, mới hoàn hồn trả lời, “Chủ nhân không cho tự tiện hôn, em sợ…”. Bản thân cậu đối với hình phạt tình sắc của hắn đều có một chút mong đợi, nhưng hôm nay phải tiếp kiến sứ giả, nếu thật sự phải hầu hạ chủ nhân tận hứng thì chỉ e là đi thôi cũng khó khăn, không tránh được cảm thấy sợ hãi một chút.
“Sợ thì không bị phạt à?”, Vi Hạo hiểu được nguyên nhân thì đã cảm thấy bảo bối nhà hắn vô cùng đáng yêu, thấp giọng cười thành tiếng còn sẵn tiện trêu chọc cậu. Quả đúng như dự đoán, Thiên Việt vừa nghe đến chữ phạt thì bắt đầu trở nên hoang mang, ngập ngừng không dám xin tha.
Thiên Việt bị hắn đè nghiến dưới thân, có thể cảm nhận được hạ thể nóng bỏng của hắn áp sát vào người mình, còn có dấu hiệu ngóc đầu lên. Cậu rưng rưng nhìn hắn, run giọng bảo, “Chủ nhân… trở về… trở về… rồi … làm… Em xin lỗi mà…”
“Làm gì cơ? Làm cái gì nào? Em muốn ta làm gì?” Vi Hạo hưng trí bừng bừng dụi trán mình vào trán cậu, giảo hoạt mỉm cười chờ cừu non vào bẫy. Thiên Việt nào hiểu được cái bẫy chỉ chực chờ một mình cậu chui vào, đôi bàn tay to lớn bất lực che trước ngực hòng tránh né những hình phạt xấu hổ sắp tới. Chỉ hôn một cái thôi mà… Thiên Việt hơi tủi thân mà gục đầu sang một bên, khẽ khàng nói với hắn, “Muốn… chủ nhân… tiến vào lỗ huyệt dơ bẩn của em…”
Hắn nhìn điệu bộ không hề có chút tình nguyện lại ẩn chứa sự tủi thân của cậu, không nỡ trêu chọc nữa thì lấy tay xoa xoa lên khoé mắt cậu, hôn nhẹ một cái vỗ về, “Thôi thôi, không muốn làm thì không làm, chủ nhân trêu một chút mà sao lại khóc rồi? Nín đi ta thương, ta thương.”
Thiên Việt đột nhiên được dỗ dành cũng không thấy uỷ khuất mấy, tâm trí lại nghĩ đến sau này sự dịu dàng này sẽ dành cho người ngoài thì lại thấy không đành lòng, chẳng hiểu sao lại rơi nước mắt. Hắn thấy cậu đột nhiên khóc nức nở bèn hoảng hốt lật ngược người lại, đặt cậu nằm lên lồng ngực mình, săn sóc vỗ lưng cho cậu, “Sao vậy? Muốn hôn chủ nhân sao? Vậy thì cứ thoải mái, ta không cấm nữa, chẳng lẽ là phu thê với nhau mà cấm em hôn ta sao? Không khóc nữa, chủ nhân thương.”
Thiên Việt vùi mặt vào lồng ngực hắn, thấp giọng nấc lên vài tiếng nữa rồi dứt hẳn, không nói gì thêm mà nằm bẹp xuống lồng ngực hắn, dịu ngoan bảo, “Chủ nhân… em muốn… hôn…”
Vi Hạo phì cười, vén gọn gàng mái tóc của cậu sang một bên rồi hôn lên trán cậu một nụ hôn nhẹ nhàng, rồi bắt đầu dùng đôi môi của mình chạm lên lông mày, đuôi mắt, rồi lướt xuống đôi gò má rắn rỏi đã ửng hồng ngại ngùng, tìm đến cái cằm góc cạnh và dừng lại ở đôi môi mịn màng đầy mê hoặc đã quá đỗi thân quen. Nụ hôn ban đầu chỉ mềm mại như dùng lông vũ nhẹ nhàng lướt qua, rồi hoá thành từng cái ấn nhẹ như trao gửi đi rất nhiều tâm tư và cuối cùng hoá thành sự chiếm hữu sâu nặng. Những nụ hôn chỉ có hơi thở của tình yêu khắc sâu vào trái tim mà chẳng hề mang theo một tia khát khao du͙ƈ vọиɠ nào. Chỉ đơn thuần là an ủi, chỉ đơn thuần là tình yêu, là chiếm hữu thuần tuý và là tất cả ngọt ngào mà hắn muốn trao đến cho người hắn thương. Thiên Việt bị cuốn vào nụ hôn dịu dàng lại nồng say, nhất thời ngơ ngẩn mà trôi về tận miền xa nào. Đến khi cậu hoàn hồn trở lại thì Vi Hạo đã dứt đôi môi của mình ra từ rất lâu, lẳng lặng dùng đôi bàn tay rắn chắc của mình riết lấy cậu, chậm rãi vuốt ve từng chút trên khuôn mặt hào hoa. Bao nhiêu lời muốn nói, bao nhiêu đau thương từ những dự cảm nhất thời trôi đi, để lại trước mắt cậu một thế giới chỉ còn riêng ngài ấy, từ từ vây hãm cậu vào bên trong.
Bọn họ cứ nằm yên trên giường mãi như thế, chậm rãi cảm nhận từng nhịp đập con tim hoà quyện lại làm một, từ tốn hít căng đầy cả lồng ngực thứ mùi hương thuộc về riêng đối phương. Phập phồng trong từng hơi thở chỉ còn lại mùi hương của người đó, lắng nghe bên tai mỗi tiếng thở dài lắng đọng. Trong suy nghĩ chẳng còn gì ngoài đối phương. Một bên khát vọng được che chở, một bên lại khát vọng muốn che chở cho cả thế giới trong ngực mình. Giá như giây phút ấm áp này sẽ mãi dừng lại, chẳng còn lại mất mát, mà cũng chẳng còn đau thương thì tốt biết bao nhiêu….
“Cốc… cốc…”, “Vương gia, sứ giả đã đến chờ yết kiến, chúng ta nên đi thôi.” Tiếng nói của Lâm Uyên vang lên đánh tan bầu không khí yên bình hiếm hoi này, khiến Vi Hạo chỉ đành luyến tiếc buông lơi đôi tay. Bọn họ còn quốc gia đại sự phải lo, hắn cũng muốn nhanh chóng kết thúc chiến trận, đưa cậu trở về Tây Bắc rồi cưới cậu về phủ. Dù sau này có ra sao, hắn muốn cậu làm người của hắn, cũng phải làm ma của hắn!
Thiên Việt nhanh nhẹn thay xong giáp phục của mình, vội vàng bước sang hầu hạ hắn chỉnh trang y phục, thắt lại dây lưng, mang giày cùng tất vào rồi mới mỉm cười nói với hắn, “Đã xong rồi ạ, chúng ta có thể đi rồi.”
Vi Hạo gật đầu, lấy áo choàng lông gấm của mình khoác lên vai cậu, cột dây lại rồi bảo, “Mặc vào đi, kẻo lại cảm lạnh.” Sau đó mới nắm tay cậu rảo bước ra ngoài. Thiên Việt không còn muốn quan tâm đến quá nhiều thứ, lặng lẽ siết bàn tay hắn thêm một chút, để mặc hắn dắt mình đi qua từng dãy hành lang ngoằn ngoèo.
Chúng tướng lĩnh đã tề tựu đông đủ, sứ giả của Sát Diệp đã đến. Tên này khác với những người Sát Diệp hắn từng gặp trên chiến trường, kẻ đó vóc người cao gầy, làn da trắng nõn nà mịn màng đến khó tin, cả người toát ra hơi thở của sự tự tin cùng gian xảo. Điều này đối lập hẳn với bọn người Sát Diệp thân hình cục mịch, râu ria xồm xoàm với làn da nứt nẻ vì nắng gió thảo nguyên. Vi Hạo ngồi lên ghế chủ toạ, lạnh lùng nhìn xuống tên sứ giả đang cúi đầu quy củ hành lễ kia.
“Tham kiến Vương gia, Vương gia thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế.”
“Miễn lễ.”
“Tạ ơn Vương gia.” Tên sứ giả kia khi đứng lên vẫn không quên liếc mắt hằn học nhìn qua Thiên Việt đang đứng bên cạnh Vi Hạo như một thiếp thân hộ vệ, bộ dạng trong nháy mắt trở nên vô cùng hung ác tàn độc. Cả Vi Hạo lẫn Thiên Việt đều nhìn thấy ánh mắt ấy nhưng không nói gì, chỉ lẳng lặng quan sát hắn. Tên sứ giả mơ hồ cảm nhận được ánh nhìn soi rọi đầy uy nghi của Vi Hạo, hơi run lên rồi mới bình thản trở lại chờ đợi hắn mở lời trước. Vi Hạo nhìn y một lúc, cả người toát lên loại khí tức áp bức như một con hổ công khai quan sát con mồi xấu số, cố lục tìm trong kí ức xem có từng gặp qua người này ở nơi nào khác hay không. Tên sứ giả kia vốn đang cố gắng bình tĩnh lại bị hắn nhìn bằng cái nhìn soi xét kia, không tự chủ được mà hèn mọn cúi đầu thật thấp, một chút cũng không dám động. Chờ mãi mới đến lúc hắn chịu mở kim khẩu, “Ngươi đến đây có việc gì?”
Tên sứ giả nghe thấy Vi Hạo gọi mình, liền hành lễ rồi kính cẩn thưa, “Bẩm Vương gia, quân chủ của ta là Sa Vương Mộc Nhĩ Đề”
“Khoan đã, ai là quân chủ của ngươi?” Thiên Việt đang đứng im lặng quan sát người khác, nghe thấy lời nói ấy thì cười lạnh chất vấn. Quân chủ? Chủ nhân của cậu còn chưa được đến danh xưng ấy, một kẻ bại tướng, lại từng quy hàng thì lấy tư cách gì đứng cao hơn chủ nhân?
Tên sứ giả kia cúi thấp đầu tỏ vẻ cuống quýt, luôn miệng bảo, “Không… không… ta không hiểu lễ nghĩa Thiên Minh… ta….”
Lông mày Thiên Việt hơi nhướng lên, khóe môi cong lên giễu cợt, châm biếm hỏi y, “Không hiểu lễ nghĩa? Đã thành hàng thần gần năm năm, chẳng lẽ đến cả xưng hô như thế nào đều không biết? Chủ tướng của ngươi suy cho cùng cũng chỉ là một vị Vương ngụ tại đất phong. Lấy cái gì cùng Đại Vương chúng ta nói chuyện trên vai trên lứa?”
Tên sứ giả dường như không ngờ Thiên Việt lại dựa vào hai chữ sơ suất của y mà ngoạm lấy không tha, không biết nên đối đáp sao cho phải. Nếu nhanh chóng phủ nhận vị trí của Mộc Nhĩ Đề sẽ khiến Vi Hạo nghi ngờ, nhưng không phủ nhận thì Thiên Việt sẽ không để cho y yên. Đến cùng hắn chỉ có thể duy trì mỗi câu nói, “Ta… không hiểu… lễ nghĩa… xin Vương gia xá tội…”, còn liên tục dập đầu xin tha. Vi Hạo nhìn Thiên Việt mỉm cười hài lòng, nói thật nhỏ với cậu, “Quả nhiên hiểu ý vi phu, làm tốt lắm.” Ảnh Tử nghe được hai chữ “vi phu” được thốt ra thản nhiên như thế thì ho nhẹ một tiếng rồi quay mặt đi chữa thẹn.
“Được rồi, Ninh Đại Tướng quân cũng không cần quá nhạy cảm như vậy, nếu hắn đã bảo hắn không hiểu lễ nghĩa thì tha cho hắn đi. Bản Vương nghĩ hắn cũng không dám có ý bất kính, đứng dậy đi.” Vi Hạo chống tay xuống thành ghế, nghiêng đầu gác lên tay mình, nhếch miệng cười nhàn nhạt.
Tên sứ giả được tha bổng thì vội càng đứng dậy, cẩn thận thưa, “Bẩm Vương gia, Vương gia của chúng thần nghe lời xúi giục mà đem quân đi quấy nhiễu biên cương. Gần đây, sau nhiều lần thất thế, tự thấy tài hèn sức mọn, chấp nhận thua Vương gia một cách tâm phục khẩu phục. Nay, Vương gia sai thần đến đây dâng sớ xin hàng, cam nguyện từ bỏ chức vị Sa Vương, đổi lại những điều kiện khác.”
“Ồ? Điều gì?”
“Thứ nhất, tộc Sát Diệp tuy đã chấp nhận quy phục, nhưng hi vọng có thể giữ lại nếp sống riêng, văn hoá riêng.”
“Điều này có thể, nhưng vào những dịp lễ quan trọng của Thiên Minh, các ngươi vẫn phải theo tục làm lễ. Phải học chữ viết của bọn ta. Bản Vương không chấp nhận lời từ chối.” Vi Hạo hờ hững nói chuyện, tư thái kiêu ngạo hệt như thể đang khẳng định rằng không ai có quyền khước từ bất kì lời nói nào của hắn.
Tên sứ giả thừa biết, bọn họ không ép buộc Sát Diệp bỏ đi tập tục riêng đã là ân điển cao nhất mà hắn cho phép rồi, thế nên vội vàng chấp nhận. Thế nhưng y vẫn tiếp tục đưa ra những yêu cầu, “Thứ hai, chúng thần hi vọng Vương gia có thể xin với Hoàng thượng tiếp tục cứu trợ cho Sát Diệp như mọi năm.”
“Được, ta sẽ thay các người chuyển lời đến Hoàng thượng.”
“Điều thứ ba, liệu thần có thể nói riêng với Vương gia không?”
“Nói riêng với bản Vương?”
“Thưa đúng vậy. Thần dám chắc rằng, Vương gia sẽ đồng ý với thần, thần mang đến thứ Vương gia cần.” Y nói xong, ánh mắt thâm ý xen lẫn nét tàn độc đánh nhẹ sang Thiên Việt và Vi Hạo, rồi lại nhanh chóng cụp xuống khi phát hiện cậu cũng đang trầm mặc quan sát y từ nãy. Quả không hổ là chó giữ nhà của Vi Hạo, có người vừa tiến gần chủ của hắn là đã dựng đuôi muốn rồi. Y không nhịn được mà nhếch miệng cười khinh.
Thiên Việt không mấy quan tâm đến sự khinh miệt của hắn, một kẻ bại trận phải đi xin hàng nhục nhã thế này, dùng tư cách gì để coi thường cậu? Thiên Việt chỉ lo hắn sẽ gây bất lợi cho chủ nhân, cúi xuống nói khẽ vào tai hắn, “Chủ nhân, tên này không bình thường, người phải cẩn thận, không nên đồng ý với hắn.”
Vi Hạo nghe cậu nói xong cũng không phản ứng gì, chỉ trầm ngâm nhìn tên trước mặt một lúc rồi hỏi, “Bản Vương cần gì? Ngươi làm sao biết?”
“Vương gia, ngài tìm thứ này năm năm rồi, ngài chỉ cần đồng ý với thần một điều kiện, thần sẽ giúp ngài lấy nó từ chỗ Mộc Nhĩ Đề. Nhưng thần muốn nói chuyện riêng với một mình ngài, mong Vương gia chấp thuận.”
Vi Hạo kể từ khi nghe được con số năm năm kia đã thấy trong lòng như bị người cào đúng vào vết rách, trầm lặng suy nghĩ một lúc lâu liền hiểu được tất thảy mọi chuyện, cũng biết được người trước mặt kì thực đến từ nơi nào. Hắn nhếch mép cười lạnh, tính kế bao nhiêu năm cuối cùng cũng có người chịu không nổi rồi? Muốn vặn cổ hắn đến mức này rồi sao? Hắn phất tay kêu mọi người lui xuống, đến cả Thiên Việt cũng không được ở lại. Cậu ngạc nhiên nhìn hắn, không thể đoán ra được chuyện gì lại khiến chủ nhân phải che giấu cả cậu, nhưng rất nhanh chóng không suy nghĩ nữa. Chủ nhân tự khắc có suy nghĩ của ngài, cậu chỉ cần đi theo là được. Đến lúc cậu chuẩn bị ra khỏi cửa, thì lại nghe tiếng Vi Hạo gọi mình, “Ninh Tướng quân! Chuyện ta giao ngươi làm, đi đi!”
“Mạt tướng đã biết!” Thiên Việt nhanh chóng lui ra rồi khép cửa lại. Cậu bảo với Ảnh Tử đang đứng gần đó, “Đi điều tra tên sứ giả kia đi, tất cả mọi thứ.”
“Đã rõ!” Những người xung quanh không biết thân phận thật sự của Ảnh Tử, chỉ biết y là thiếp thân thị vệ luôn đi theo Vương gia, theo lệ cũng chỉ nghe theo lệnh của ngài ấy. Nhưng nay lại thấy Thiên Việt tự mình sai bảo Ảnh Tử làm việc thì đều ngầm hiểu được vị trí của cậu trong lòng Vương gia lớn đến mức nào. Thiên Việt bấy lâu nay vốn không để ý đến đặc quyền này của mình vẫn luôn ngỡ như đấy là điều bình thường, vì cậu vốn trung thành với ngài ấy hết mực, sẽ không làm gì gây hại đến ngài. Nhưng nay nhìn thấy đám đông xì xầm, trong lòng trở nên vô cùng thắc mắc. Đợi Ảnh Tử đi xa được một đoạn, Lâm Uyên cũng đã hoàn hồn không dùng ánh mắt khát vọng nhìn người kia nữa, cậu mới hỏi y, “Này, tại sao lúc ta sai bảo Ảnh Tử làm việc, mọi người lại xì xầm nhiều như vậy?”
Lâm Uyên nhìn cậu, tròng mắt trợn lên như muốn rớt ra ngoài, ngơ ngác hỏi, “Thật sự không biết?”
“Không.”
“Cậu nghĩ Ảnh Tử là ai mà để cậu muốn sai bảo là sai bảo? Dù gì cũng là thị vệ thân cận của Vương gia, có dưới quyền cậu thì cậu cũng chẳng bắt hắn làm gì được.”
“Thì?”
“Không phải vì Vương gia đồng thuận, cậu nghĩ cậu sai được hắn chắc? Vương gia làm thế là để công bố cho người khác hiểu, không một ai được phép khi dễ cậu, Vương phi ạ!” Lâm Uyên nhìn ánh mắt nửa nghi ngờ nửa bất ngờ của Thiên Việt mà ngao ngán, Vương gia ơi là Vương gia, ngài đi một bước lại tính đường đoạt trái tim lam nhan một bước. Cuối cùng người ta chẳng hiểu gì, một chút cũng không hiểu!
Thiên Việt nghe xong lời giải thích ấy, ngại ngùng không nói nên lời, im lặng đứng xoay mặt sang một bên, vừa vui lại vừa đau lòng.
Trái ngược với khung cảnh nhàn nhã bên ngoài, không khí bên trong gian phòng nghị sự lại có vẻ căng thẳng hơn nhiều. Vi Hạo chậm rãi bước từng bước về phía tên sứ giả, nhanh như cắt dùng kiếm cứa nhẹ một đường lên cổ hắn, trầm giọng truy vấn, “Nói, ngươi muốn gì?”
Tên sứ giả mỉm cười nói gì đó vào tai Vi Hạo, khiến hắn tức giận đến mức tay cầm kiếm cũng run lên, ánh mắt long sòng sọc vì giận dữ. Nhưng sau đó lại trở nên bình lặng hơn, từ từ chuyển sang dáng vẻ nghi hoặc, đề phòng truy vấn, và đến cuối cùng là cái gật đầu thỏa hiệp. Không một ai có thể nghe rõ những gì y nói với Vi Hạo, chỉ biết câu cuối cùng mà hắn nói với tên sứ giả là, “Chỉ làm đúng theo thỏa thuận, một li cũng không được sai! Nếu không, cho dù là Thiên Minh hay Sát Diệp, Vi Hạo ta sẽ khiến các ngươi chết không toàn thây.”
“Thần tuân lệnh!”
Ngay khi tên sứ giả hành lệnh xong, Vi Hạo liền triệu tập các vị Tướng quân vào phòng, nhanh chóng tuyên bố thoả thuận của hắn với tên sứ giả, “Tộc Sát Diệp tuy đã quy phục Thiên Minh, nhưng xét thấy dân chúng nơi đó còn nhiều kẻ chưa tin phục triều đình. Vì thế ta cần một người đủ văn đủ võ đến Sát Diệp thay ta ổn định tình hình trong vòng một tháng, thu phục lòng dân, quy về một mối.”
Những vị Tướng quân khác nghe xong đều vô cùng tán đồng, còn nhao nhao tự mình xin đi, dốc lòng muốn cống hiến vì quê hương mình. Vi Hạo để bọn học tự mình ứng cử xong mới nói, “Không cần bàn cãi nữa, bản Vương đã có quyết định của mình. Người đi sẽ là Ninh Đại Tướng quân.”
Quyết định của hắn làm cho không ít người ngạc nhiên, Vương gia từ trước đến nay luôn đem Ninh Đại Tướng quân giữ chặt bên mình, sao bây giờ lại đẩy đi xa như thế. Huống hồ gì vào đến địa bàn của Sát Diệp thì chẳng khác nào dâng thân vào miệng cọp. Nghĩ là vậy, nhưng cũng không ai dám ý kiến gì, vì bọn họ hiểu, Thiên Việt lớn lên từ nhỏ bên cạnh Vi Hạo, được Vi Hạo dạy dỗ chỉ bảo uốn nắn, không có một ai trong số bọn họ có khả năng và suy nghĩ hợp ý Vi Hạo hơn cậu.
Nhưng bọn họ ngạc nhiên một thì Thiên Việt còn phải ngạc nhiên tới mười. Cậu ngơ ngác nhìn hắn một lúc, sau bắt gặp ánh mắt trông mong kì vọng của hắn nhìn vào mình thì lại hiểu ra tất cả. Tự trấn an mình đã lo nghĩ quá nhiều, cũng tự biết chủ nhân tin tưởng cậu ra sao mới giao xuống trọng trách, bèn khom lưng hô to, “Mạt tướng tuân mệnh. Mạt tướng nhất định không khiến cho Vương gia thất vọng.”
Vi Hạo gật đầu, trong mắt xẹt qua một tia phức tạp không rõ nghĩa, rốt cuộc chỉ tuyên bố hai ngày nữa xuất phát để kịp đến Sát Diệp trước khi trận tuyết lớn nhất năm đổ xuống. Rất nhanh sau đó liền dẫn Thiên Việt quay về phòng.
~4279 words~