Á TỬ CA - Chương 29: CHIẾN TRƯỜNG (5)
Nghe đồn tuần này bão lũ, tranh thủ up trước cho quý dzị, chứ đợi bão lũ thì tui trốn luôn 😂😂
Gõ trong sự gấp gáp nên nhớ thương tui nhiều vào 😢😢😢
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Vó ngựa của Vi Hạo giẫm mạnh xuống nền đất, phi nước kiệu về phía trước từng đợt gấp gáp hỗn loạn. Đội quân đi theo hắn còn chưa kịp thở một hơi sau trận hỗn chiến với quân lính Sát Diệp đã phải vội vàng chạy theo chủ tướng. Ngọn roi của Vi Hạo cứ vang lên vun vút liên hồi, dù con ngựa có cố gắng chạy ra sao thì hắn vẫn cảm thấy nó quá chậm. Thuỷ Long cứ liên tục toả ra khí lạnh thấu xương, kịch liệt chấn động theo từng bước chân ngựa khiến lòng hắn nóng như dung nham. Nếu địa hình ở đây thích hợp để thi triển khinh công, chắc hắn cũng không đủ kiên nhẫn để ngồi trên lưng ngựa nữa.
Từ Vân Sa đến doanh trại của Sát Diệp – nơi trận giao tranh đang diễn ra nhanh lắm cũng phải mất non nửa canh giờ. Trời đã bắt đầu đổ từng trận tuyết nặng hạt, tạo thành nền tuyết đóng thành từng lớp dày, trì níu bước chân chiến mã của Vi Hạo. Nhưng, khí trời tuy lạnh lẽo là thế, vẫn không đủ để làm nguội đi cõi lòng nóng cháy những âu lo. Ngựa vẫn cứ tiến dần từng bước chậm chạp về phía trước…
Vù vù vù….
Ở giữa trận tuyết trắng mịt mù, Thiên Việt vẫn đang cố sức dùng kiếm đỡ lấy từng đòn tấn công đang bổ từ trên đầu xuống với tốc độ kinh người. Đứng trên nền đất mà phải đối chọi với ba người ba chiến mã tạo thành thế cục vô cùng bất lợi đối với cậu. Dù cho từ ban nãy đến giờ, cậu đã cố gắng tung ra những đòn đánh hiểm hóc nhất, liên tục nhắm chuẩn thời cơ mà tấn công vào vị trí hiểm hóc của chúng, vẫn chỉ thu được kết quả không như mong đợi. Bọn họ ở trên cao, tầm nhìn dường như có thể bao quát toàn bộ khung cảnh phía dưới, trái ngược với cậu cứ phải xoay đi xoay lại khắp ba mặt để đề phòng đủ đường.
Nhưng may mắn cho cậu, trong một thoáng bọn chúng lơ là, Thiên Việt đã kịp thời lia kiếm chém đứt chân ba con ngựa cùng một lúc khiến bọn chúng mất đà ngã nhào. Thiên Việt lợi dụng ngay khoảnh khắc chúng còn đang trầy trật lộn vòng trên mặt đất, nhanh như cắt vung kiếm chém đứt một cánh tay của Đảng Hạng, loại hắn ra khỏi vòng chiến. Đảng Hạng thất kinh nằm trên mặt đất nhìn chằm chằm vào người trước mặt, y không thể tin được bản thân lại bại trận trong tay một kẻ đã rơi vào thế hạ phong từ ban nãy đến giờ. Truật Tán và Mộc Nhĩ Đề trợn mắt nhìn cậu, vội vàng lao lại chắn ngay đường kiếm của cậu trước khi mũi kiếm ấy hạ xuống để kết thúc sinh mạng của Đảng Hạng. Lưỡi kiếm của Mộc Nhĩ Đề lướt ngang qua má Thiên Việt, một dòng máu cứ thế chảy xuống. Thiên Việt đưa tay áp lên má, dùng nội lực vội vàng ngăn chặn vết thương tạo thành sẹo. Chủ nhân thích nhất là vuốt ve mặt cậu, cậu không muốn ở đó có một vết sẹo nào khiến tâm trạng ngài ấy không vui.
Thiên Việt đưa mắt nhìn về hướng Vân Sa, trong lòng không ngừng cuộn sóng vì lo lắng, “Tại sao chủ nhân còn chưa tới? Chẳng lẽ ngài ấy gặp chuyện thật sao?” Nghĩ đến đây khiến cả người cậu run lên vì lo sợ, cậu không sợ cái chết, chỉ sợ chủ nhân gặp chuyện. Nhưng Mộc Nhĩ Đề không chừa thời gian để cậu suy nghĩ, y đã cùng đám thủ hạ cầm thương lao tới phía cậu.
Cậu kịp cản đòn đánh của Truật Tán và Mộc Nhĩ Đề nhưng đáng tiếc lại để cho Đảng Hạng kịp thời chạy trốn. Lưỡi kiếm xông tới từ phía bên phải, cậu hơi nghiêng đầu sang một bên, vũ khí va chạm vào nhau vang lên một tiếng “keng” khá lớn. Truật Tán nhân cơ hội cầm kiếm xông tới với ý định đâm vào bụng Thiên Việt, nhưng phản xạ được hình thành qua một quá trình rèn luyện nghiêm khắc đã giúp cậu thoát khỏi nguy hiểm trong gang tấc. Thiên Việt lấy đà nhảy phốc lên thật cao, khéo léo thoát ra khỏi vòng vây của hai người bọn chúng.
Mộc Nhĩ Đề thấy cơ hội có thể bắt sống Thiên Việt bị vụt mất trong chớp mắt, sự lo lắng cho tính mạng của mình khiến hắn gầm lên dữ dội. Đám lính xung quanh nghe được tiếng thét ấy, liền vội vàng xông tới tỏ lòng trung thành, hướng đến một cơ hội được thăng quan tiến chức.
Vương Tuân và Lâm Uyên đứng cách đó một quãng, ngoái đầu lại đã thấy cậu bị vây hãm giữa một đám binh lính lúc nhúc, hốt hoảng thúc ngựa chạy lại. Thiên Việt cảm nhận được khí tức của bọn họ đang dần tiến lại gần, bèn cố gắng gượng chiến đấu. Máu đỏ tung lên cả một góc trời, nhuộm thêm cho lưỡi kiếm đỏ rực của cậu. Phải vất vả lắm Vương Tuân và Lâm Uyên mới phá được vòng vây, tạo được đường máu xông thẳng vào bên trong hỗ trợ cho Thiên Việt. Vào giây phút Lâm Uyên và Vương Tuân tiến sát lại gần cậu, cả hai đều giật mình một chút. Không phải bởi sự anh dũng thiện chiến của cậu, mà bọn họ đã nhìn thấy thấp thoáng đâu đó hình bóng Vi Hạo trong từng cử động của cậu. Lâm Uyên ngớ người, y chưa bao giờ nghĩ có bất kì ai có thể có được dáng vẻ giống như Vi Hạo, có được uy thế sát phạt kinh khủng đến nhường ấy. Nhưng ngày hôm nay, đến cả chính y cùng Vương Tuân cũng bị cái khí thế toả ra trên người Thiên Việt ép chặt như khi nhìn thấy dáng vẻ của chủ soái trước mặt. Ngẩn người một chút nhưng khi thấy Thiên Việt bị vây hãm ở chính giữa, bọn họ liền nhớ ra điều mà Vi Hạo đã âm thầm nhắc nhở bọn họ, “Đem Thiên Việt trở về cho bản Vương, bằng bất cứ giá nào.”
Lâm Uyên một tay giữ cương ngựa của mình, tay kia kéo một con ngựa khác xông lại chỗ Thiên Việt, hô to, “Đại Tướng quân! Lên ngựa!”
Thiên Việt ngoái đầu lại, nhìn thấy đồng đội của mình, nhanh như cắt liền leo lên ngựa. Ba vị Tướng quân của Tây Bắc quân tụ họp lại một chỗ, mang theo cả hơi thở và khí thế cường liệt của một quân đoàn nhanh chóng nắm được thế chủ động dù phải đối mặt với hàng chục người ở trước mặt.
Mộc Nhĩ Đề nhìn thấy thế cờ bị lật ngược, hốt hoảng gào lên thét binh lính mang ngựa tới cho mình. Vài tên kị binh nghe được tiếng la hét ấy vội vàng xuống ngựa trao kị mã lại cho hắn.
Ba người Thiên Việt liên tục vung kiếm, vó ngựa bọn họ đáp đến đâu là hàng loạt những xác chết ngã rạp đến đấy, gây ra thương vong vô số. Mộc Nhĩ Đề và cả Truật Tán vốn đang lùi xa một chút nghỉ dưỡng sức, cảm thấy hàng hàng binh lính của mình dễ dàng bị đẩy vào thế hạ phong, liền dẫn đầu một đoàn kị binh quất ngựa xông lên. Trải qua một trận chiến chiến đấu quá mức sung mãn, giờ phút này khiến cho ba người bọn họ bị yếu sức đi hẳn, so với hai tên hèn nhát cứ vừa đánh vừa né kia thì hụt hơi hơn rất nhiều.
Ba người tạo thành một hình tam giác, Vương Tuân cùng Lâm Uyên lo xử lí những tên lính đang nhào lên phía trước, còn Thiên Việt vẫn đang mải mê đấu đá với Truật Tán và Mộc Nhĩ Đề.
Khí thế áp đảo trên người Thiên Việt khiến Mộc Nhĩ Đề và Truật Tán bị ép đến phải rút lui mấy lần, nhưng để bảo toàn mặt mũi trước mặt đám lính tráng, cứ phải liều mình xông về phía trước. Hai người bọn chúng đột ngột bật lên từ trên lưng ngựa, đồng thời bổ xuống phía cậu. Thiên Việt nhanh chóng ghìm cương ngựa điều chỉnh cho đúng góc độ, rồi hạ mình nhảy xuống bên dưới, đưa tay nhắm chuẩn lấy cổ tay cầm kiếm của bọn chúng mà bóp chặt.
Một tên cung thủ của Sát Diệp đứng từ xa nhìn thấy cảnh tượng đó đã vội vàng giương cung nhắm thẳng vào Thiên Việt. Cậu vẫn đang dùng sức khống chế hai con người kia, đã loáng thoáng nghe được tiếng khớp xương gãy vang lên răng rắc. Mũi tên xé gió lao tới, phát ra âm thanh vun vút nhưng nhanh chóng bị âm thanh sắc nhọn của tiếng binh khí va chạm và tiếng ồn ào la hét của binh lính áp chế, mãi đến khi nó tiến sát đến gần người cậu, cách một nửa cánh tay thì cậu mới phát hiện ra, vốn dĩ có né cũng không kịp.
Buông tay thì thanh kiếm của hai kẻ phía trên sẽ lập tức xuyên trúng mắt cậu, mà không buông thì mũi tên sẽ găm vào gáy cậu. Vạn bất đắc dĩ, cậu chọn lựa thả tay, hất bọn chúng ra phía xa. Nhưng đến lúc xoay đầu lại thì mới phát hiện có hơn chục mũi tên đang lao về hướng của cậu.
Vương Tuân và Lâm Uyên vội vàng giương cung hòng làm chệch hướng bay của chúng, nhưng vì quá vội vã mà nhất thời cũng chỉ hoá giải được vài ba mũi. Đám lính tráng lại nhào lên tấn công bọn họ khiến quá trình giúp đỡ cho Thiên Việt càng trở nên nan giải hơn. Cậu nhanh như cắt rút kiếm chém đi từng mũi tên, nhưng hàng loạt cung tên cứ liên tục bắn về phía của mình, nhiều đến mức cậu không thể nhìn kĩ được. Tây Bắc quân nhìn thấy chủ tướng gặp phải nguy hiểm, đã nhanh chóng chạy đến ứng cứu, cung thủ của Tây Bắc quân cũng đã dàn thành một hàng, bắt đầu bắn liên tiếp về phía bên kia.
Thiên Việt chớp thời cơ leo lên lưng ngựa thêm một lần nữa, nhưng một mũi tên khác lại lao thẳng vào ngay gần mặt cậu ngay lúc đó. Mũi tên khác lại ghim thẳng vào chân ngựa khiến nó lồng lên điên cuồng. Cậu vội vàng nghiêng mình né tránh, nhưng cơn choáng váng không biết từ đâu ập tới cùng sự di chuyển điên loạn của ngựa làm cậu không cách nào giữ yên bản thân được nữa, dây cương tuột khỏi tầm tay khiến cậu ngả hẳn sang một bên.
“Keng”, năm sáu mũi tên gắn đuôi xanh bay tới từ một hướng khác, làm chệch hướng những mũi tên đang nhằm đến Thiên Việt. Bóng áo choàng đỏ phất lên giữa không trung, nhanh như cắt ôm trọn lấy cơ thể đang ngã xuống của Thiên Việt vào lòng mình. Cả hai nặng nề rơi xuống đất, người kia dùng tay siết lấy cậu, thở phào, “Tốt quá, em không sao!”
Thiên Việt nhìn chằm chằm vào người đang ôm mình kia, thấy ngài ấy lành lặn trở về, hạnh phúc đến mức hai mắt đã rưng rưng, “Chủ nhân… ngài không sao rồi!”
“Vút!” một mũi tên bay tới sát người họ, Vi Hạo dưới tình huống không phòng bị vội ôm Thiên Việt vào lòng lăn sang một bên. Mũi tên cắm phập vào bả vai Vi Hạo, máu trào ra uốn lượn theo đường rãnh trên thân giáp mà thấm đỏ bàn tay đang ôm eo hắn của Thiên Việt. Cậu hoảng hốt, “Chủ nhân! Ngài bị thương rồi!”
Vi Hạo vội ôm cậu đứng dậy, mặc kệ vết thương trên người, gắt gao giữ cậu trong lòng mà cầm kiếm cản đi mưa tên. Thiên Việt muốn giãy lại không dám giãy vì sợ đụng đến vết thương của hắn, chỉ biết khổ sở rít lên, “Vương gia, buông mạt tướng ra. Mạt tướng muốn bảo vệ ngài nữa!”
Toàn bộ cảnh tượng này bị thu vào tầm mắt của một kẻ đứng cách đó không xa…
Hắn bị loại xưng hô hiếm khi nghe thấy này chọc cho buồn cười, hắn quên mất bảo bối trong lòng hắn cũng là một người kiêu ngạo, cũng là một lão hổ. Chỉ là theo bản năng, hắn luôn muốn bảo bọc cậu bằng mọi giá. Vi Hạo buông tay ra, hai người xoay lưng lại vào nhau bắt đầu vung kiếm cản đi mưa tên. Hai ánh sáng xanh đỏ ở cùng một chỗ sáng rực cả một góc trời, bừng lên cả một vùng trời xám ngắt của tuyết.
Đám Lâm Uyên nghe thấy tiếng của Thiên Việt, lại nhìn bờ vai chảy máu của Vi Hạo thì vội cuống cuồng chạy lại. Lâm Uyên đau khổ khóc trong lòng, cứ hễ đụng đến chuyện của Ninh Tướng quân là Vương gia bất cẩn hơn hẳn, lỡ có chuyện gì thì phải làm sao đây hả? Vương Tuân nắm cương ngựa, cùng với Lâm Uyên phối hợp nhau cản đi những mũi tên rồi mở đường máu đem ngựa đến cho hắn. Vi Hạo nhìn thấy thuộc hạ của mình tới, nhanh chóng xốc eo Thiên Việt đặt lên lưng ngựa, mình ngồi đằng sau ôm lấy cậu. Thiên Việt sợ mình lại gây thêm nguy hiểm cho hắn, định nhảy xuống ngựa thì đã nghe lời cảnh cáo, “Ngồi im! Em mệt rồi, giao mọi thứ lại cho ta!”
Hình như giữa nơi chiến trường lại cảm thấy muốn gục vào lòng ngài ấy thì hơi kì cục, nhưng quả thật Thiên Việt rất mệt mỏi. Cậu vừa phải chiến đấu, lại căng thẳng vì sợ ngài ấy có chuyện, giờ phút này được ôm vào trong lòng, trái tim dường như đã trở nên thả lỏng hơn. Cậu hơi dựa người về phía sau, nhưng mùi máu tanh nồng mới khiến cậu giật mình nhớ ra chủ nhân của mình đang bị thương.
Cậu ngồi thẳng người dậy, đặt tay lên bàn tay đang nắm cương ngựa của hắn, nhẹ giọng bảo, “Để em giúp, nha?”
Hắn nhìn cậu, mỉm cười dịu dàng, chỉ đáp lại một tiếng rất rõ ràng, “Ừ.”
Hai người bọn họ phối hợp với nhau, không còn nghi ngờ gì trở thành một bộ đôi song sát đáng sợ nhất trên chiến trường. Ba vị Tướng quân của Tây Bắc tụ cùng một chỗ, theo vó ngựa của hắn xông thẳng về phía trước. Quân Tây Bắc càng chiến càng hăng, ép quân Sát Diệp bị dồn đến bước đường cùng, hoảng hốt chạy tán loạn vào doanh trại, kéo sầm cửa.
Vi Hạo nhìn chằm chằm cửa thành, cảm thấy trời cũng sắp tối nên ra hiệu cho quân lính quay về. Vừa tới nơi, hắn hạ lệnh cho quân lính nghỉ ngơi ăn uống, siết chặt canh phòng rồi mới về phòng nghỉ ngơi.
Lâm Uyên nhìn Vi Hạo nửa kéo nửa ôm Thiên Việt về phòng, bất chấp vết thương đang rỉ máu kia mà lắc đầu khe khẽ, yêu nhau xong là ai cũng phát rồ vậy hả? Vương gia ngày càng quái dị…
Thiên Việt vừa về đến cửa phòng đã gấp gáp thét gọi quân y, đứng một bên nhíu mày nhìn bọn họ từng chút một trị thương cho Vi Hạo. Tuy mũi tên đã được băng bó cầm máu tạm thời trên đường bọn họ di chuyển về đây, nhưng vì không được làm kĩ lưỡng, băng vải vẫn dính sát vào da thịt hắn, lúc kéo ra mơ hồ còn lôi thêm chút da. Thiên Việt không còn đứng nhìn được nữa, run rẩy đi sang quỳ một bên nắm lấy tay hắn, cúi đầu thật thấp. Vi Hạo nghiêng đầu nhìn cậu, cũng mặc kệ có người ở đây, đưa tay còn lại vuốt tóc cậu, dỗ dành, “Không sao đâu. Bản Vương không đau.”
Quân y ở trong quân đội đã lâu, hiển nhiên hiểu được chuyện gì nên làm liền gấp rút băng bó vết thương cho Vi Hạo, dặn dò vài câu tận chức tận trách rồi lui ra ngoài.
Cánh cửa vừa khép lại, Thiên Việt đã vội vàng ngồi thẳng người dậy, đưa tay xoa nhè nhẹ lên lớp băng trắng kia, run giọng hỏi, “Chủ nhân… người có đau không?”
“Không sao đâu mà, bị thương là chuyện thường tình thôi, đừng lo lắng quá!” Vi Hạo vừa nói vừa luồn tay xuống dưới xốc Thiên Việt lên ngồi trên đùi mình, “Đừng buồn nữa nào, nhìn em buồn ta còn đau hơn bị thương nữa đó!” Vi Hạo bất đắc dĩ nhìn đôi mắt rưng rưng như chực khóc đến nơi của cậu, kiên nhẫn dỗ dành, bất quá chỉ là một mũi tên mà đã ép ra nước mắt của cậu rồi!
“Thôi ngoan nào, đừng khóc, ta không có đau mà, nhìn em khóc ta còn tưởng ta bị thương đầy mình cơ đấy!”
“Chủ nhân còn nói thế nữa? Lỡ mũi tên có độc thì sao?” Trong suốt mười năm bên nhau, lần đầu tiên Thiên Việt thật sự muốn cãi nhau với chủ nhân, không nhịn được mà nạt lớn. Vi Hạo bị hành vi bất ngờ này chọc cho cười, ôn hoà trấn an, “Thân thể ta vạn độc bất xâm, có độc cũng không chết được mà.”
“Lỡ vạn nhất có chuyện thì sao? Người còn bay phóng ngang qua giữa rừng tên như vậy. Ngộ nhỡ vó ngựa dẫm qua thì phải tính sao bây giờ? Chẳng thà người để em ch…. ưm!”
Cậu còn chưa kịp dứt câu thì một vật thể ấm nóng đã ập tới, chiếm lĩnh lấy đôi môi của cậu. Vật thể ấy sục sạo trong khoang miệng, như bá vương ngạnh thượng cung mà cướp đi từng chút từng chút dưỡng khí của cậu. Mãi cho đến khi cậu muốn tắt thở đến nơi mà dùng tay cẩn thận lay lay bên vai không bị thương của hắn, hắn mới nhẹ nhàng buông cậu ra, hôn lên vết thương bên má của cậu như tỉ tê dỗ dành. Cậu giận dỗi kháng nghị, “Đã đến lúc nào rồi mà chủ nhân còn…”
“Còn thế nào? Cái miệng hư hỏng nói mấy lời xui xẻo thế này nên được dạy dỗ lại đấy!”
“Ngài….”
“Ngoan, không cho em chết! Nghe không? Chưa gả cho ta thì em không được chết! Hiểu chưa?”
Thiên Việt nhìn thần sắc cực kì nghiêm túc của hắn, không biết phải đáp lời làm sao, chỉ có thể tựa nhẹ vào vai trái của hắn, thì thầm rất khẽ, “Vậy thì chủ nhân cũng phải sống, người mà mất đi rồi, em gả cho ai đây?”
“Lúc đó chi bằng em cưới thê tử đi! Không cần tìm phu quân nữa đâu!”
“Tại sao?”
“Có ai làm em thoả mãn được như bản Vương sao?” Vừa nói xong hắn đã luồn tay bóp nhẹ mông của cậu, ý vị trêu đùa con nhà lành hiển hiện rõ ràng đến mức Thiên Việt phải tức giận mà vỗ lên vai phải của hắn một cái. Vi Hạo bị đánh vào ngay vết thương, suýt xoa kêu “Đau…” Thiên Việt nghe thấy thế đã trở nên hoảng hốt, vội vàng cúi xuống nhìn vết thương của hắn, thấy có một chút máu chảy ra liền cuống cuồng hỏi dồn, nước mắt mới ngừng lại một chút đã muốn chảy ra rồi, “Chủ nhân, làm sao đây? Băng …. băng…”
Thiên Việt cứ cuống cuồng xoay tới xoay lui dưới đất khiến Vi Hạo vừa thương vừa đau lòng, bất đắc dĩ bước chân xuống giường ôm cậu. Ngay lúc cậu không kịp đề phòng liền nhanh chân bồng cậu về giường, nhẹ nhàng đặt xuống nằm trên ngực mình. Thiên Việt biết hắn không muốn mình cựa quậy nữa, tận lực co rút nằm nép sang một bên, tỉ tê gọi, “Chủ nhân… đau lắm không ạ?”
“Chỉ một chút thôi. Ngoan, hôn chủ nhân một cái nào.”
“Hôn ở đâu ạ?” Thiên Việt hiếm khi nhanh chóng đáp ứng vài ba cái trò trêu chọc tiểu thê tử này, nhưng không muốn làm hắn bị thương thêm. Ban nãy lỡ tay đánh một cái mà đã chảy máu ra rồi, cậu thật sự vô cùng hối hận. Vi Hạo biết đứa nhỏ đau lòng cho mình nên trêu chọc một tí làm phân tán sự chú ý của cậu.
Hắn cười vui vẻ vuốt tóc cậu, “Chỗ nào cũng được, Việt nhi hôn một cái là không đau nữa rồi!”
Thiên Việt hơi nghiêng đầu ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng lại cúi thấp đầu, nhẹ nhàng hết mức hôn lên vết thương của hắn, giống như dùng toàn lực mà vỗ về, an ủi và xoa dịu vết thương đang nhói lên ấy. Ngay sau đó, Thiên Việt lại vô cùng chủ động, học theo động tác trước đây của hắn mà rải nhẹ từng nụ hôn xuống ngực, xuống cổ, lần lượt nhích lên từng tí rồi chạm xuống môi hắn, dùng sức mút nhẹ một cái thật kêu. Vi Hạo xoa xoa eo cậu, cho phép cậu tự mình nắm lấy tiết tấu của bản nhạc nụ hôn, chỉ khẽ ngẩng cổ hùa theo cậu. Hiếm khi lại được tự mình nắm quyền chủ động như thế, Thiên Việt càng hôn càng hào hứng, hôn đến mức cả hai cùng “dựng lều”.
Vật thể ấm nóng áp sát vào hạ thể của mình khiến Thiên Việt phút chốc tỉnh táo lại, nhưng cơ thể cậu lại nóng ran lên đòi hỏi. Cái khoá trinh tiết trói buộc hạ thân cũng phải năm sáu ngày nay luôn khiến cho cậu day dứt khó nhịn, nhân lúc chủ nhân đang vui vẻ thế này, cầu xin một chút ân huệ hẳn cũng không sao. Nghĩ đến đó, Thiên Việt cười cười cọ vào lòng hắn, giở giọng nịnh nọt, “Chủ nhân… em muốn…”
Vi Hạo tự khắc hiểu rõ bảo bối nhà mình bị trói buộc đến mức thèm khát khó nhịn, hắn cũng thừa biết ngọc thế lạnh toát kia thì làm thế nào mà sánh được với căn mệnh của chính mình được? Đôi tay Vi Hạo nhấc lên đặt lên mông cậu, nửa xoa nửa bóp như đang trêu chọc, vài ngón tay còn như vô tình mà vuốt ve hai bên mép huyệt. Sự mơn trớn nhẹ nhàng đầy âu yếm của người mình yêu luôn trở thành liều thuốc thôi tình tốt nhất,
huống chi đối với một người bị điều giáo thành quen như cậu. Dù sao cả hai người đều đang ở độ tuổi sung mãn, ham muốn dễ dàng bị khiêu khích cũng là chuyện bình thường. Thiên Việt vừa bị trêu một chút, đôi mắt đã lấp lánh ánh nước, dụi đầu vào hõm vai hắn, “Chủ nhân… cho em được không?”
“Đau tay, không động được.”
Thiên Việt cứng họng, cậu cảm thấy xấu hổ cực kì, chủ nhân đang đau tay như thế, mình lại động dục mà không lo gì đến thương thế của ngài, có đáng mắng không chứ? Nghĩ như vậy, Thiên Việt không cầu xin nữa, ngoan ngoãn ôm hắn, cẩn trọng hôn lên vết thương một lần nữa như xin lỗi.
Nhìn bảo bối nhà mình ngoan ngoãn như vậy, Vi Hạo nhũn cả tim, cưng chiều hôn lên trán cậu, mị hoặc thì thầm bên tai, “Cho em một lần, tự mình động đi.” Cậu nhìn hắn, sau đó lại nhìn lớp vải quần bị độn lên thành một túp lều nhỏ, nuốt nước miếng “ực” một cái rồi nhẹ nhàng luồn xuống phía dưới, ngoan ngoãn ngậm cự vật của hắn vào miệng, kíƈɦ ŧɦíƈɦ cho nó cương cứng hoàn toàn.
Cậu vừa dùng miệng hầu hạ hắn, bàn tay lại cẩn thận luồn ra phía sau tự mình mở rộng cho bản thân. Đã từ lâu lắm cậu cũng không còn tự khuếch trương nữa, sau khi cậu chấp nhận thuận theo tình cảm của mình, mỗi lần ở trên giường Vi Hạo đều ôn nhu hết mức chuẩn bị cho cậu. Ngón tay trúc trắc đi vào bên trong, chậm rãi khuấy đảo. Khi nơi đó có thể chịu đựng được năm ngón tay rồi, cậu mới cẩn thận đỡ lấy ƈôи ŧɦịŧ của hắn, từ từ ngồi xuống.
Côи ŧɦịŧ thô to xé mở hậu huyệt đâm thẳng vào tận bên sâu trong, Thiên Việt dưới kíƈɦ ŧɦíƈɦ đột ngột không giữ được cân bằng mà té ngồi xuống chân hắn. Cự vật cứ thế mà đâm thẳng vào bên trong, như thể xé rách hậu huyệt nhỏ hẹp khô khốc, Thiên Việt bị đau mà ngã sấp lên lồng ngực hắn, nước mắt ứa ra, đáng thương cầu cạnh chút an ủi. Hắn thấy cảnh đó, ƈôи ŧɦịŧ lại cứng rắn thêm một chút. Khuôn mặt khóc lóc của cậu luôn khiến hắn thấy hào hứng lên hẳn, nhưng bảo bối tội nghiệp như vậy, hắn cũng sẵn lòng an ủi một chút. Mái tóc phủ loà xoà trước trán của cậu được vén lên, hắn đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên trán cậu dỗ dành. Hơi thở ấm nóng của người yêu vấn vít bên tai khiến Thiên Việt bình tĩnh lại, bắt đầu tự mình vận động hầu hạ hắn.
Vi Hạo nằm ở phía dưới, đôi mắt phượng hẹp dài nhìn rất rõ cảnh “tiểu Vi Hạo” được người ta cắn nuốt như thế nào, nhìn được nó từng chút từng chút phá vỡ tầng phòng thủ của hậu huyệt đáng thương ra sao. Hắn sờ sờ lên khuôn bụng bằng phẳng của cậu, mơ hồ cảm nhận được đầu ƈôи ŧɦịŧ của mình đang gồ lên qua lớp da bụng. Khuôn mặt của Thiên Việt đỏ ửng, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt nửa vì đau đớn, nhưng cũng vì khoái hoạt mà hoạt động ái tình này mang lại. Côи ŧɦịŧ to lớn bị bao bọc bởi khoá trinh tiết sưng trướng đến đỏ tím, lại chẳng cách nào đứng lên hoàn toàn.
Cơ vòng lẫn hậu huyệt bị căng mở càng lâu, hai cái chân của Thiên Việt cũng mỏi nhừ, nhưng chỉ cần cậu có ý muốn dừng lại hoạt động, mông lại bị đánh một cái thật đau, khiến cậu chỉ có thể vừa khóc vừa nhấc lên nhấc xuống cái mông căng mẩy của mình. Vi Hạo luồn tay xuống dưới, dùng ngón tay của mình chậm rãi miết quanh chỗ hai người đang kết hợp, kíƈɦ ŧɦíƈɦ Thiên Việt thêm một chút. Bọn họ lăn qua lộn lại tới nửa canh giờ mà Vi Hạo vẫn chẳng mảy may muốn bắn, trong khi Thiên Việt lai mệt rã rời, muốn bắn lại bắn không được. Cậu ra sức co chặt cơ vòng thêm một ít, ngoan ngoãn lấy lòng hắn.
Đột nhiên lúc này Vi Hạo ngồi thẳng dậy, dùng tay đỡ lấy mông cậu, hung tàn dập thẳng vào bên trong, từng phát từng phát đều đâm xuyên đến điểm mẫn cảm nhất của cơ thể. Cậu nhận được xỏ xuyên tàn nhẫn như thế, cơ thể lại như quen đường mà càng trở nên khô nóng, ôm lấy cổ hắn để tránh bị hất tung, dùng giọng mũi nghèn nghẹn vang nài, “Chủ nhân, Việt nhi… muốn bắn…. xin người mà….”
Vi Hạo câu nhẹ khoé miệng, gặm gặm lên tai cậu, hỏi rất nhỏ, “Chủ nhân dặn gì ấy nhỉ? Gọi cái gì mới đúng nào?”
“Phu quân…. cho em bắn….”
“Vậy mới ngoan, đợi một chút đi, chúng ta cùng ra nhé?”
“Vâng… ư…. chậm…. đừng….”
Vi Hạo đột nhiên gia tăng tốc độ, như chạy nước rút rồi mới rút chìa khoá đặt gần đó mở khoá ƈôи ŧɦịŧ cho Thiên Việt, mỉm cười hôn lên môi cậu một cái thật kêu rồi bắt đầu điên cuồng đẩy hông, thúc càng lúc càng mạnh. Thiên Việt ngửa cổ ra sau, hai mắt trợn trắng lên, cả người co quắp lại dùng chân siết chặt lấy lưng hắn, ngón chân cuộn tròn rên lên một tiếng khe khẽ, bắn toàn bộ tinh hoa ra ngoài. Hậu huyệt dưới sự cao trào của cậu siết chặt lại, ép cho Vi Hạo cũng phóng thích theo cậu. Hắn lo lắng nếu còn tiếp tục giày vò cậu như bình thường, bảo bối của hắn sẽ không xuống giường nổi mất.
Trải qua một cơn cao trào, Thiên Việt mệt mỏi tựa vào trong lòng hắn khe khẽ nấc lên, trông vô cùng dịu ngoan. Hắn hôn nhẹ lên tóc cậu an ủi, chậm rãi xoa lưng cho cậu, vỗ về dịu dàng, “Vất vả rồi, bảo bối của ta là ngoan nhất.”
Thiên Việt hơi lắc đầu cọ cọ lên bàn tay hắn, thủ thỉ “Không vất vả, chủ nhân thoải mái là được rồi ạ.” Vi Hạo dùng cánh tay không bị thương, ôm cậu đi lau người sạch sẽ rồi gói người lại vào trong chăn, ôm cái “cuốn” sạch sẽ thơm mát vào lòng mình cùng đi vào giấc ngủ. Thiên Việt vì quá mệt mỏi nên hắn chỉ vừa vỗ vỗ lưng cậu vài cái là cậu đã chìm vào giấc ngủ, lưng theo bản năng áp vào lồng ngực hắn, ôm lấy cánh tay hắn ngủ ngon lành. Vi Hạo cảm thấy vô cùng ấm áp, dù cuộc sống có mệt mỏi như thế nào, hắn chỉ cần nhìn thấy Thiên Việt còn ở đây, yên bình ngủ trong lòng mình, mỗi ngày đều mỉm cười thật hạnh phúc. Chỉ cần như thế, thì cho dù hắn phải hi sinh bao nhiêu, hắn đều sẵn lòng.
Lâm Uyên thu xếp cho các chiến sĩ bị thương và kiểm kê hàng loạt các thất thoát về người và ngựa, mới cùng các vị Tướng quân khác tìm đến đình viện của Vi Hạo hỏi thăm thương thế. Nhưng vừa bước đến cửa đình viện thì đã có một hộ vệ đứng đó, đưa kiếm ra chặn đường, “Mong các vị Tướng quân dừng bước, Vương gia có lệnh không ai được phép vào trong.”
Đám Tướng quân đưa mắt nhìn nhau, giữa lúc chiến sự còn chưa ngã ngũ, hắn ở trong phòng làm gì mà không ra mặt. Duy chỉ có Lâm Uyên đoán được thân phận của hộ vệ này, bước đến gần y, lấp lửng hỏi, “Lại nữa?” Tên hộ vệ nghe thế ngượng ngùng xoa xoa mũi, mặt cũng hơi đỏ lên, gật đầu. Lâm Uyên thấy thế cũng không biết nên nói gì, quay lại cười giảng hoà, “Các vị Tướng quân trước cứ về nghỉ ngơi, chuyện ở đây cứ để mạt tướng báo lại với Vương gia. Sáng mai chúng ta lại bàn, hẳn là thương thế của ngài ấy cũng không có việc gì đâu!”
Bọn họ nghe thế cũng không tiện cự nự, cúi đầu thủ lễ với Lâm Uyên rồi cùng nhau đi mất. Lâm Uyên thấy bọn họ đi rồi mới lại gần ân cần hỏi hộ vệ kia, “Ảnh Tử, vất vả rồi, ăn cơm chưa?”
Y lắc đầu, cười cười bảo, “Làm sao ăn được? Hai người họ vừa về phòng, được một lát là đã bắt đầu…. ta sợ người khác nghe thấy, nên đứng đây từ nãy.”
Lâm Uyên nghe thế thì bật cười, hỏi y, “Ta cũng chưa ăn gì, bây giờ bọn họ hẳn cũng hành sự xong rồi, ngươi gọi đám ảnh vệ tới canh chừng đi. Ta đưa ngươi ra ngoài ăn uống. Trời cũng còn sớm mà, về phủ cũng không muộn đâu.”
Ảnh Tử có vẻ ngập ngừng, y không muốn rời đi lắm, nhỡ Vương gia xảy ra chuyện gì, chắc y dằn vặt cả đời mất. Nhưng chưa đợi hắn kịp từ chối thì Vi Hạo đã khoác áo choàng đứng sau lưng bọn họ từ lúc nào, vỗ lên vai y, “Ảnh Tử, đi với Lâm Uyên đi. Ngươi cũng nên được nghỉ ngơi một chút, có phải mình đồng da sắt đâu mà gắng gượng mãi được?”
“Chủ tử!” – “Vương gia!” Hai người bọn hon võ công không tệ, lại không cảm nhận được bước chân Vi Hạo tới gần nên mới bị giật mình, thất thố hành lễ hơi lớn tiếng.
“Rồi, không cần đa lễ, ở đây cũng chỉ có chúng ta. Đi đi, ảnh vệ khác đã trở về rồi.”
Ảnh Tử còn hơi ngượng ngập, y chẳng hiểu sao y cứ ngại ngại khi ở một mình với Lâm Uyên, y cứ thấy sao ánh mắt hắn có chút kì lạ. Nhưng chủ tử đã ra lệnh như vậy, y cũng không tiện cãi lại, bất đắc dĩ mà thỏa hiệp, “Vâng… thế… thuộc hạ xin lui…”
“Ngươi ra ngoài trước, ta nói với Lâm Uyên đôi câu.” Đợi Ảnh Tử lùi ra xa vài bước, hắn mới xoay mặt nghiêm túc nhìn Lâm Uyên, “Thích?”
Lâm Uyên nhìn Vi Hạo, hơi cúi đầu không biết trả lời ra sao. Tuy mối quan hệ của Vi Hạo và Thiên Việt đã sớm trở thành thiên kinh địa nghĩa, nhưng chẳng có vị quân chủ nào lại muốn thuộc hạ của mình có tư tình với nhau, nhất là khi đó là hai cánh tay một trái một phải. Nếu một ngày có một trong hai kẻ phản bội, sẽ rất dễ kéo theo rất nhiều hệ luỵ.
Nhưng y càng không ngờ, Vi Hạo chỉ đặt tay lên vai y, dịu giọng nói, “Thích thì theo đuổi, hắn là một đứa trẻ khờ, ta luôn lo hắn cả đời sẽ cô đơn. Các ngươi sẽ không phản bội bản Vương, thì ta còn gì phải lo lắng nữa? Nếu ngươi thích hắn, thì phải bảo vệ cho hắn thật chu toàn. Hắn là đứa trẻ ta nhặt về, xem như đệ đệ mà dạy dỗ đến giờ này, ngươi không được làm tổn hại đến hắn.”
“Vương gia…”
“Thích một người không sai. Lâm Uyên, đừng để mất người trước mắt, hiểu không? Nghe này, nếu ngươi yêu hắn mà không đủ can đảm bảo vệ hắn, giữ chặt hắn, tiến lại gần hắn, công khai yêu thương hắn, thì là do ngươi yếu đuối mà thôi. Trốn tránh làm gì? Ngươi không đủ mạnh để bảo vệ ái nhân của mình sao?”
“Tạ ơn Vương gia. Mạt tướng….”
“Được rồi, hắn là đệ đệ của ta, ngươi lại là huynh đệ của ta. Ta không muốn thấy các ngươi phải ân hận!”
Lâm Uyên không biết nghĩ cái gì, mỉm cười nói với Vi Hạo một câu, “Thần đã hiểu vì sao Thiên Việt lại yêu ngài nhiều như vậy rồi! Mạt tướng cáo lui!”
Nói đến đó, Lâm Uyên cũng vội vàng chạy lại chỗ Ảnh Tử, siết chặt lấy tay hắn kéo ra ngoài. Ảnh Tử vốn muốn rụt tay lại, nhưng sự ấm áp từ lòng bàn tay của Lâm Uyên như xua đi cái lạnh lẽo của mùa đông, khiến cậu mủi lòng mà thả lỏng, để mặc hắn lôi mình đi. Trong suốt quãng đời hai mươi mấy năm của Ảnh Tử, y chưa bao giờ thấy vui như hôm đó. Có một người nắm lấy tay y, dắt y đi khắp nơi này đến nơi kia, mua đồ ăn cho y, lo lắng cho y khi y không cẩn thận bị sặc. Có một người giữa lúc gió tuyết lạnh lẽo chậm rãi lấy áo bông khoác lên vai y, mỉm cười bảo, “Coi chừng lạnh.”
Trong đêm đông lạnh lẽo hôm ấy, trái tim Ảnh Tử như có gì đó sáng lên, ấm áp dịu dàng len lỏi đến từng ngõ ngách.
Về phần Vi Hạo, hắn trở lại căn phòng của mình sau cuộc đối thoại vừa rồi, ngồi bên mép giường nhìn xuống khuôn mặt say ngủ của Thiên Việt, vừa vuốt ve thật khẽ vừa thì thầm, “Ta không biết em yêu ta vì cái gì. Nhưng ta dám thề với trời đất, ta nhất định sẽ không bao giờ đánh mất em.”
Dù mưa bão ngoài kia có đang vần vũ thế nào, chỉ cần người ta yêu đang ở bên cạnh thì ấm áp là thứ duy nhất ta cảm nhận được.
Bảo bối, Vi Hạo ta yêu em. Dù có bước qua bao nhiêu vòng luân hồi, uống bao nhiêu bát canh Mạnh Bà, ta vẫn sẽ yêu em.
~6213 words~