Á TỬ CA - Chương 26: CHIẾN TRƯỜNG (2)
Ngủ qua một đêm, cơn đau đầu của Thiên Việt đã đỡ hơn rất nhiều, dường như không còn đau nữa. Cậu nhận ra mình đang gối đầu lên thứ gì đó vừa to lớn vừa êm ái, ngước đầu lên thì thấy Vi Hạo vẫn đang tựa vào thành giường để cậu gối đầu lên đùi mình. Đôi mắt chủ nhân nhắm nghiền, đôi lông mày nhíu chặt lại với nhau, dường như đang mơ thấy điều gì tồi tệ lắm. Thiên Việt phát hiện ra môi Vi Hạo đang mấp máy, bèn chồm người lên lắng nghe thật kĩ.
“Việt nhi… đừng…. Việt nhi…”, giọng hắn trở nên gấp gáp, càng lúc âm thanh càng trở nên lạc điệu, mồ hôi bắt đầu túa ra hai bên trán. Dáng vẻ chật vật này của hắn là lần đầu tiên cậu được chứng kiến, khiến Thiên Việt hoảng hốt bật dậy, nắm lấy cổ tay hắn lay lay, “Chủ nhân! Chủ nhân!”
Đột nhiên Vi Hạo trừng lớn mắt chộp lấy cổ tay cậu bóp chặt. Thiên Việt vốn không có thói quen phản kháng hắn, vừa bị nắm lấy cổ tay chỉ thuận theo mà đưa lên, kêu khẽ, “Đau…”
Vi Hạo lúc này mới tỉnh táo lại, đưa mắt nhìn cậu rồi vội vàng thả xuống, đột ngột kéo chặt cậu vào lòng. Thiên Việt không hiểu vì sao chủ nhân lại trở nên mất khống chế như vậy, lo lắng hỏi, “Chủ nhân, người làm sao thế ạ? Hay là người bị ốm rồi?”
“Việt nhi, hứa với ta, đời này không được rời xa ta. Được không?”
“Chủ nhân. Em sao dám chạy đi đâu được chứ?”
“Không, xin em, hứa đi!”
“Em hứa mà, em hứa! Đời này Việt nhi không còn ai nữa, chỉ còn một mình ngài, Việt nhi không đi đâu đâu!”, Thiên Việt vội vã đáp ứng, thật ra đây vốn là câu trả lời cậu đã niệm đi niệm lại quá nhiều lần. Dù hắn không ép cậu phải hứa, cậu cũng đã tự hứa với mình sẽ ở bên hắn cả một đời. Ôn nhu của ngài ấy, thô bạo của ngài ấy, hơi thở cuồng dã của ngài ấy, âm thanh ấm áp vang lên bên tai của ngài ấy, Thiên Việt đều muốn giữ cho riêng mình. Cậu đã trở nên ích kỉ như thế, làm sao có thể rời bỏ được? Lần đầu tiên trong suốt hai mươi mấy năm, lại có người yêu cầu cậu đừng rời bỏ người ấy. Mà người ấy, lại là tín ngưỡng duy nhất của cậu trên đời này.
Nhưng cho dù đang chìm ngập trong hạnh phúc, cậu vẫn nhanh nhạy nhận ra chủ nhân thật khác lạ so với bình thường, “Chủ nhân, ngài đang lo lắng điều gì ạ?”
“À… không có… trừ em ra thì có gì khiến ta lo lắng đâu?”
“Rõ ràng là có mà, ngài giống như đã mất khống chế vậy!” Cậu dùng tay ôm chặt má hắn, ép hắn nhìn vào mắt mình , thái độ rõ ràng đang ngầm nói với hắn là đừng có mà lừa cậu!
Nhưng mà Thiên Việt đã đánh giá quá thấp trình độ vô sỉ của Vi Hạo rồi, hắn siết chặt lấy eo cậu, vật cậu ngã xuống giường. Môi Vi Hạo nhanh chóng áp xuống môi cậu, hai tay ôm lấy hai bên má cậu, ghì chặt lại. Cả cơ thể của Vi Hạo đè lên người cậu, thô bạo gặm cắn lên môi trên của cậu. Đầu lưỡi nhanh chóng xộc vào bên trong, phá vỡ đi lớp phòng thủ cuối cùng. Hai đầu lưỡi cuốn lấy nhau, hoà cùng một thể, chậm rãi trêu đùa.
Bàn tay Vi Hạo chậm rãi luồn xuống phía dưới, nhẹ nhàng rút dây cột áo bào. Đầu ngón tay thuần thục lướt qua từng nút thắt, bàn tay luồn vào nội y bên trong, nhanh chóng gỡ ra nút thắt, làm nó trở nên xộc xệch.
“A….”, tiểu Thiên Việt bị tập kích bất ngờ chọc cho đại Thiên Việt bật thốt lên tiếng kêu kiều mị, cả người ưỡn lên đưa đẩy vật dưới thân vào tay hắn. Nụ hôn của Vi Hạo vẫn không dừng lại, liên tục ngậm lấy đầu lưỡi của cậu, phát ra âm thanh “chậc chậc” khiến người ta đỏ mặt.
Nụ hôn càng mãnh liệt bao nhiêu thì động tác trên tay Vi Hạo càng càng trở nên càn rỡ bấy nhiêu, mùi bạc hà thơm mát từ khoang miệng của chủ nhân xộc vào bên trong khoang miệng, bên mũi lại vương vấn hương trầm. Đôi bàn tay to lớn ấm áp phủ lên bên trên vị trí trọng yếu trên cơ thể làm cho Thiên Việt bị vây hãm trong sự trừng phạt ngọt ngào, ưỡn người thở dốc. Vi Hạo nhận ra từng sự thay đổi của người dưới thân mình, bắt đầu tăng nhanh tốc độ tuốt lộng, vỗ về cả hai khoả cầu hai bên. Mà chúng thì lại đang đáng thương bị vây hãm trong cái khoá trinh tiết đáng sợ.
Bờ môi của hắn rời khỏi hai làn môi mỏng của Thiên Việt, chuyển chiến trường xuống bên dưới cơ thể. Nhũ hoa bên trái bị ngậm vào trong miệng, bị người ra sức hút lấy, nhẹ nhàng day cắn. Răng cửa của Vi Hạo cạ lên đoá hoa trên ngực của cậu, quyến rũ cười, “Ái chà đã cứng lên rồi này”. Hai đoá nhũ hoa sưng hồng đứng thẳng như mời gọi người đến hái nó.
Vi Hạo dường như chỉ tập trung đến một đoá hoa phía bên trái mà bỏ mặc đoá hoa nhỏ bên phải chơ vơ một mình. Thiên Việt khó chịu xoắn xoắn thân mình, cố gắng duy trì chút tỉnh táo cuối cùng, thở hồng hộc kháng nghị, “Không… dừng… đánh trận…. a….”
Hai đoá hồng đậu bị người hung ác gặm cắn không thương tình, mơ hồ còn thấy chảy ra một xíu máu từ nơi lỗ khuyên, ngón tay của Vi Hạo cũng nhanh như chớp đâm thẳng vào bên trong cậu. Nhục huyệt khô khốc vốn đã được huấn luyện thành quen, phân bố không ít dịch ruột non giúp cho sự ra vào của Vi Hạo trở nên dễ dàng hơn nhiều.
Mà thật ra, cũng không hẳn là được huấn luyện. Khác với nữ nhân, hậu huyệt của nam nhân không sinh ra để giao hoan, nên khả năng tự tiết dịch ruột là hầu như không thể. Vi Hạo vất vả luyện tập lắm mới chỉ miễn cưỡng tiết ra được chút ít, thế nên mỗi lần cày cấy, hắn cứ buộc phải bôi trơn rất lâu rất lâu. Một mớ thuốc mỡ nhớp nháp làm hắn có cảm tưởng như cái hậu huyệt của người dưới thân không còn thật sự thuộc về hắn nữa. Điều này ít nhiều cũng làm hắn thấy cáu kỉnh. Cơ mà Vi Hạo hắn là ai cơ chứ? Hắn đương nhiên sẽ không để bao nhiêu kiến thức về dược liệu của hắn bị lãng phí được. Kết quả là hắn ngồi trong Dược Phòng hai ngày nghiên cứu một hồi, rốt cuộc nghiên cứu ra được một loại thuốc có thể giúp cho Thiên Việt phân bố ra dâm thuỷ mỗi lần hắn muốn sử dụng cái lỗ thịt bé bỏng của cậu.
Đoá nhũ hoa bên trái vẫn liên tục bị mân mê rồi hấp chặt lấy, sưng trướng run rẩy. Đoá hồng đậu bên phải ngoài ý muốn lại bị người ta ruồng rẫy, chỉ có thể đáng thương chịu đựng giá lạnh từ những luồng gió thổi vào phòng. Ngón tay của Vi Hạo lại vô cùng thành thục mà khuấy đảo bên trong hậu huyệt non mềm, tiếng nước lép nhép vang lên rõ ràng trong căn phòng vốn chỉ còn tiếng thở dốc của cậu khiến Thiên Việt chìm ngập trong hoan ái.
“Chủ nhân…. bên kia… bên kia cũng muốn….”, xem ra là cậu cũng chẳng thể tiếp tục chịu đựng nổi cái cảnh nụ hoa hồng hào bên phải bị người ta ghẻ lạnh, nỉ non cầu xin.
“Muốn cái gì nào? Cầu xin ta, ta cho em.”
“Ngực…. đầu ngực bên phải cũng muốn chủ nhân cắn nó… Xin chủ nhân… chà đạp nó…”
“Nó muốn hay là Việt nhi của ta muốn? Hửm?” Vi Hạo khẽ dùng ngón tay bên phải chọt nhẹ lên đầu nhũ cứng rắn, câu môi cười mê hoặc, miệng vẫn không ngừng hút nhẹ đầu nhũ bên trái. Thiên Việt nhìn thấy ánh mắt tràn ngập xúc cảm ái tình của hắn, mê luyến mà nhìn ngắm, cả người càng thêm khát cầu, ngượng ngập đáp lời, “Là Việt nhi muốn… chủ nhân… xin ngài….”
“Gọi phu quân.”
“Phu quân…”
“Ngoan lắm, thưởng cho em nhé.”, nụ cười trên môi Vi Hạo càng thêm tươi tắn, hé miệng ngậm lấy đầu nhũ bên phải, mút ra từng tiếng chùn chụt vang vọng. Cho dù vẫn đang bận bịu với việc hái những đoá hồng, thì Vi Hạo vẫn nhớ đến một bông cúc xinh đẹp vẫn đang không ngừng tiết ra mật ngọt kêu gọi hắn đến thưởng thức.
Vi Hạo đành hoá thành chú ong cần mẫn, chăm chỉ mà thâm nhập vào sâu bên trong đoá cúc diễm lệ kia, nhiệt tình hùa theo sự run rẩy mời chào của nó.
“A…. chủ nhân… đừng…. chỗ đó…”
“Bảo bối, thoải mái không?”
“Ư… chủ nhân… muốn chủ nhân… xin người… ô…”Cả người cậu ưỡn lên vì kɦoáı ƈảʍ như sóng trào cứ liên tục xô tới, hai đầu ngón chân cũng quắp lại vì sóng tình. Thiên Việt không cách nào khống chế được sự đê mê của chính mình nữa, giọng nói cũng trở nên cao vút, nỉ non cầu xin. Cậu muốn thứ gì đó to lớn một chút… đi vào bên trong…. khó chịu quá!
“Nhỏ tiếng thôi bé ngoan.”
Thiên Việt được nhắc nhở mới từ trong mê man thanh tỉnh lại, vội vàng che kín miệng mình, chỉ còn nghe loáng thoáng vài tiếng ư ư nho nhỏ.
Que cắm phía bên trong cự vật to lớn đang đứng thẳng được chậm rãi rút ra từng chút một, Thiên Việt đã sắp chạm đến giới hạn của sự bùng nổ, liền tận lực đưa đẩy cầu tình, đôi mắt ướŧ áŧ mê man nhìn hắn. Chỉ cần que cắm được rút ra thì coi như lệnh phạt cấm dục của cậu cũng hết, tức là chủ nhân sẽ tiến vào bên trong. Những dòng suy nghĩ chạy loạn qua đầu, tìиɦ ɖu͙ƈ lại ập đến như muốn nhấn chìm cậu. Thiên Việt vội vàng ôm lấy cổ hắn, hạ thân cố sức đưa đẩy mềm mại lấy lòng.
Chớp lấy thời cơ, hai ngón tay nãy giờ vẫn còn chần chừ bên ngoài ngay lập tức chui thẳng vào bên trong, mạnh mẽ đến mức muốn xé toạc cậu thành hai nửa. Hậu huyệt nhỏ hẹp không thích ứng kịp với việc bị nong quá rộng đau đớn đến mức làm Thiên Việt há miệng suýt nữa là thét lên. Nhưng dường như là ngay lập tức, môi của Vi Hạo lại phủ lên đôi môi cậu, mềm mỏng dỗ dành, “Ngoan nào, thả lỏng thả lỏng. Rất nhanh sẽ không đau nữa. Nghe lời nào….”
Thiên Việt thở dốc cố gắng làm theo hướng dẫn của hắn, tận lực thả lỏng cơ thể, ngón tay của Vi Hạo cũng nhẹ nhàng phối hợp chuyển động theo từng lần co bóp của cậu. Sau một hồi trầy trật, Thiên Việt cuối cùng cũng cảm nhận được kɦoáı ƈảʍ trộn lẫn với sự đau đớn ở hạ thể, bắt đầu nhắm mắt lại hưởng thụ. Ngón tay của Vi Hạo sục sạo ở bên trong, đảo qua đảo lại như tìm kiếm cái gì đó. Rốt cuộc chạm đến một điểm mềm ở nơi sâu nhất trong cơ thể, khiến Thiên Việt vội vã bụm lấy miệng mà rêи ɾỉ.
Ngón tay của hắn thuần thục mài nghiền, rồi nhấn mạnh lên điểm ấy, sau đó cẩn thận xoa xoa thật dịu nhẹ làm cho Thiên Việt run kịch liệt từng đợt, miệng phát ra từng tiếng “Ưʍ… a…” thỏ thẻ. Không lâu sau đó, côn ŧɦịŧ của Thiên Việt bắt đầu hùa theo cơ thể mà giật lên từng đợt, rõ ràng là đã chạm đến giới hạn của sự bùng nổ. Cậu cố gắng đè ép giọng nói của mình, nhỏ giọng van lơn, “Chủ nhân, xin người tiến vào…. van cầu người tiến vào trong…”
Thiên Việt cong người cố gắng đẩy siết chặt hậu huyệt để mời gọi Vi Hạo, kinh nghiệm nhiều năm hầu hạ cho cậu biết, nếu không thể hầu hạ chủ nhân tận hứng thì không thể giải thoát cho chính mình được. Vi Hạo nghe xong lời cầu xin, đưa tay nắm lấy que cắm đã trượt ra ngoài được một nửa, động tác chậm rãi như thể hắn cũng muốn lôi cả trọc dịch của cậu ra ngoài. Nhưng ngay lúc “cung đã lên dây” thì que cắm đột ngột bị cắm ngược trở lại, chặn đứng hoàn toàn du͙ƈ vọиɠ của cậu.
Cự vật vốn đang cương cứng lại bị đem dị vật cắm vào mang đến cơn đau cùng kɦoáı ƈảʍ kì dị, Thiên Việt không kịp khống chế tâm tình mà hô lên một tiếng “Hức… a…”
Vi Hạo mỉm cười nhìn cậu, nhổm người lên bóp lấy má cậu, giảo hoạt cười hỏi, “Sao? Còn muốn tra hỏi chủ nhân nữa không?”
Cơn đau từ dưới hạ thể nhắc nhở Thiên Việt rằng cậu không nên chống đối người này, liền ủy khuất lắc đầu, hàm hồ nói, “Không dám nữa… không dám nữa chủ nhân…” Nhận được câu trả lời như ý muốn, hắn mới chậm rãi đứng dậy, cầm lấy khăn tay lau tay mình, thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra.
“Chủ nhân…”
“Mới ốm dậy, không nên lao lực. Em nghỉ ngơi đi, ta có việc phải ra ngoài.”
Sóng tình mãnh liệt còn chưa lui mà người ta đã phủi mông bỏ đi làm cho Thiên Việt cảm thấy tủi thân cực kì, nắm lấy vạt áo hắn kéo ngược lại, khàn khàn gọi, “Chủ nhân… em….”
Hắn nhìn lại người trên giường, nhướng mày nghiêm túc bảo, “Việt, ta bảo một tuần thì có nghĩa là một tuần. Hết một tuần thì ta sẽ suy xét xem em có phải tiếp tục đeo hay không. Từ bao giờ em lại có ý muốn tháo gỡ đai trước thời hạn thế?”
“Em…”, cậu bị ánh mắt lạnh lùng nghiêm khắc của hắn trấn áp, rốt cuộc không dám kì kèo thêm điều gì, chỉ gục đầu nhỏ giọng bảo, “Em xin lỗi, em không dám nữa đâu. Chủ nhân đừng giận.”
Vi Hạo nhìn dáng vẻ nhớp nháp của Thiên Việt ngồi trên giường, trông vừa thương lại vừa buồn cười. Hắn không nỡ nghiêm khắc với cậu nữa, đành xoay lưng ngồi xổm trước mặt cậu, xoa đầu, “Không giận em đâu, chịu đựng vài hôm nữa được không?”
Thiên Việt khụt khịt cái mũi, bất đắc dĩ gật đầu, uất ức nhìn xuống hạ thân đang ở trạng thái bán cương và hạ thể còn đang nhớp nháp. Vi Hạo trông thấy biểu cảm buồn tủi đó, trong lòng nhịn không đặng, liền ôm cậu vào lòng, vỗ vỗ lưng, “Thôi nào, ngoan.”
“Chủ nhân, em muốn đi bàn việc quân với người.”
“Không phải mới khỏi ốm hay sao? Nghỉ ngơi thêm một hôm đi.”
Cậu kiên quyết lắc đầu. Dù sao bản thân là Đại tướng quân, không thể bỏ bê quân tình được. Nằm ngủ một đêm cũng không còn thấy đau đầu nữa, cậu cho rằng mình vẫn nên giúp chủ nhân thì hơn, không thể để vì mình mà chủ nhân chịu điều tiếng không hay được. Thiên Việt biết Vi Hạo ưa mềm không ưa cứng, liền nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn, chân thành bày tỏ khát khao muốn được giúp đỡ hắn. Vi Hạo bị ánh mắt kiên định lại nũng nịu của cậu thu phục, rốt cuộc chỉ có thể chịu thua để cậu xuống giường theo mình bàn việc quân.
Thiên Việt vui vẻ chạy đi mặc quân phục, trở lại dáng điệu nghiêm túc thường ngày, cung kính gọi một tiếng, “Vương gia”
“Ừ”
Hai đại nam nhân anh khí ngời ngời cùng bước ra từ một căn phòng khiến các thị nữ đang quét dọn gần đó không nhịn được mà chăm chú ngắm nhìn. Hai người bọn họ đi bên cạnh nhau, một người mang vẻ ngoài tà mị câu nhân, cùng đôi mắt uy quyền khiến người ta sợ sệt. Người còn lại thì mang vẻ ngoài tráng kiện, đôi mắt mang sát khí như hùng ưng đang ghìm chặt vào con mồi của mình, loé lên dáng vẻ của một kẻ đã quen mùi máu tanh, ngạo nghễ ngông cuồng.
Nam tử tóc trắng ôn nhã quyền uy, nam nhân tóc đen bễ nghễ ngông ngạo. Hai loại khí chất vốn đối lập với nhau bây giờ lại hoà hợp lạ kì, mà vị nam tử tóc đen kia lại tỏ rõ thái độ cung kính phục tùng với nam tử tóc trắng kia.
Ánh mắt của các nàng dường như gắn chặt lên người Vi Hạo. Dù sao thì, một nam nhân bề ngoài ôn nhuận nho nhã, trầm tĩnh, trong tay nắm thực quyền luôn mang cho người khác cảm giác an tâm hơn là một người bề ngoài lạnh lùng khát máu. Ánh mắt các nàng nhìn Vi Hạo vừa say đắm lại mê li, dường như gắn chặt theo từng bước chân của hắn, vài tiếng xì xào còn vang lên râm ran.
Thiên Việt cảm nhận được ánh mắt của các nàng, tức giận trừng mắt, bước nhanh vài bước đến gần Vi Hạo, bắt chuyện, “Vương gia, nghe nói hôm qua đội quân của người bị tóm ở Vân Sa?”
Vi Hạo vẫn đang mải mê nghĩ cái gì đó, nghe câu hỏi của Thiên Việt mới quay sang nhìn cậu, vô tình bắt gặp đôi mắt hiển hiện rành rành sự tức tối. Hắn đưa mắt nhìn sang vài tì nữ còn đang lén lút nhìn mình liền hiểu rõ mọi chuyện. Vật nhỏ nhà mình cũng biết ghen cơ đấy?
Hắn nhếch mép cười, lật tay ngược lại chộp lấy cổ tay Thiên Việt, một đường kéo đi, cố ý trả lời, “Ai dám tóm bản vương? Có tóm, hẳn là tóm được kiếm của bản vương thì đã chết rồi!”
Nữ tì xung quanh nghe được lời nói này bỗng càng cảm thấy phấn khích, Vương gia không những phong lưu nho nhã, mà kiếm thuật lại tốt như vậy. Quả không hổ là “Chiến thần”, cũng không hổ là trọng thần quốc gia. Nhưng ấy là các nàng nghĩ thế thôi, chứ ý Vương gia nào có phải thế? Thiên Việt nghe xong liền biết mình lại bị người ta trêu đùa, tức giận rút tay ra, thấp giọng, “Mạt tướng thất lễ rồi!”
Vi Hạo cũng không trêu chọc cậu nữa, nghiêm túc bảo, “Đi thôi. Chúng ta còn phải bàn việc”
“Dạ”
Thiên Việt tiến sát lại gần hắn hơn, nói nhỏ hết mức có thể, “Chủ nhân, Vân Sa vốn là địa hình bí mật của quân ta. Địa đồ hiện nay đều vẽ Vân Sa là một vách núi dựng kín khép chặt, không phải người trong doanh truyền tin ra, e là Sát Diệp không thể phát hiện ra nơi đó.”
“Ta cũng nghĩ đến vấn đề này rồi. Trước khi xuất chinh đã cho ám vệ rà soát lại một lượt, không thấy bất kì ai có dấu hiệu khả nghi.”
“Vậy…”
“Ta biết em nghĩ cái gì. Nhưng tạm thời chưa phải lúc để bàn chuyện này.”
“Vương gia, nếu cứ thế này có ổn không? Nếu cứ thế này thì chẳng khác nào tự mình chui đầu vào rọ?”
“Việt nhi, ta chưa bao giờ tự chui đầu vào rọ cả.”
Cậu nhìn sự ngạo nghễ trong ánh mắt hắn, gật đầu.
Ừ, hắn chưa bao giờ bại….
Nhưng không phải là không bao giờ…
~3435 words~