Á TỬ CA - Chương 24: GIAO ƯỚC CỦA CHÚNG TA
Xin chào những độc giả thân yêu xinh đẹp của tui 🙂 Tui đã comeback với nỗi đau lãng mạn đây. Chuyện là tui đi thi Văn và phân tích sai ý nghĩa thơ các cô ạ 🙂 Ui giồi ôi, tui có những suy nghĩ mà không giáo viên nào đỡ kịp 🙂 Dù chưa có kết quả nhưng nghe tiếng TẠCH TẠCH TẠCH vang đầy không gian 🙂
Nên để an ủi nỗi buồn của tui, mọi người comment nhiều vàoooooo điiiiiii, tui thích đọc comment lắmmmmmmmmmmmmm. 🙂 Thấy chữ mmmm của tui nó dàiiiiiiiiii chưaaaaaaaaa 🤣🤣
Mấy cô không biết tui khổ sở thế nào với những cái tên đâu 🙁 Không biết đặt sao cho hay luôn ớ 🙁
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Mãi đến khi ngày mới đã đến, Vi Hạo mới mệt mỏi khép sách lại, hắn đã nghiên cứu qua rất nhiều loại độc dược khác nhau và nắm rõ được phần lớn giải dược, nhưng sao hắn mãi vẫn chẳng thấy loại thuốc mà hắn thật sự cần. Thời gian mỗi ngày mỗi ngắn, mà hắn thì càng ngày càng tuyệt vọng.
Thiên Việt vốn đang ôm lấy thắt lưng của hắn chìm sâu vào trong giấc ngủ, liền mở mắt vì chút động tĩnh của hắn, lè nhè hỏi, “Chủ nhân xong rồi ạ?”
“Ừ. Em ngủ đi, ta ôm em về phòng.”
Thiên Việt hơi ngoái đầu nhìn ra cửa, chưa kịp định thần đã thấy người kia ôm gọn mình nhấc lên, liền vui vẻ nắm vạt áo hắn nhắm mắt lại. Chủ nhân thích ôm cậu, vậy cứ để ngài ấy ôm thôi, bên ngoài cũng chẳng có người.
Vi Hạo vừa đặt lưng xuống chợp mắt không được bao lâu, thì tiếng gà gáy phía ngoài đã lay tỉnh hắn. Vi Hạo mở mắt ra, Thiên Việt đã đứng trước giường nhẹ chân nhẹ tay mặc chiến phục, dáng điệu chăm chú lại đầy hứng khởi.
Vi Hạo ngồi dậy, bước ra khỏi giường, từ đằng sau luồn tay về phía trước giúp cậu cố định nút thắt ở ngoại bào, hôn nhẹ lên vành tai cậu, mỉm cười bảo, “Tỉnh rồi à? Bảo bối!”
Thiên Việt thấy hắn ở đằng sau lưng mình, vui vẻ xoay người hôn lên cằm hắn, mỉm cười, “Chào buổi sáng, chủ nhân!”.
Nói xong, cậu cũng nhanh chóng cố định áo giáp rồi bắt đầu hầu hạ chủ nhân của mình mặc quần áo. Lúc cậu giúp ngài ấy thắt ngọc bội lên đai lưng, liền không nhịn được mà sờ sờ nó một cái. Ngọc bội đã sớm mòn cũ, là quà sinh thần cậu tặng hắn cách đây bảy tám năm, hình hài trông hơi xấu xí, lại được nâng niu hệt như bảo vật.
Vi Hạo bắt lấy cái tay của cậu, cười cười, “Đừng sờ nữa, sờ loạn một hồi lại sờ vào nơi không nên sờ. Lúc đó đừng trách bản vương.”
Thiên Việt nào có phải đồ ngốc đâu mà không hiểu ý hắn? Liền vội vã rụt tay lại, nâng kiếm của Vi Hạo lên đưa cho hắn, ngượng ngùng xoay mặt đi. Đáng ghét! Lúc nào cũng trêu cậu!
Hai người họ cũng rất nhanh đã đến doanh trại, quân sĩ cùng các Tướng quân đều đã sớm tề tựu đông đủ cả, ai nấy đều khí thế bừng bừng sẵn sàng cho cuộc giao tranh sắp tới. Khánh Thân vương vốn cũng đã đến, vừa nhìn thấy hắn đã nhanh chóng lại gần, khom lưng, “Vương huynh!”
Vi Hạo nhìn đệ đệ của mình, vỗ vai y, “Nơi này giao cho đệ, giữ nó cho kĩ. Đừng để đến khi huynh quay về, Liễu Giang thì còn, mà An Tây thì rối loạn”
“Biết rồi biết rồi!”
Vi Hạo cũng biết thừa dáng vẻ ngây ngô ngu ngốc của Vi Dương bao nhiêu năm nay chỉ là che mắt người ngoài. Y không ham thích hoàng vị, lại càng không muốn tham gia đấu đá nên mới bày ra dáng vẻ ăn chơi sa đoạ. Nhưng hắn hiểu rõ hơn ai hết, đệ đệ của hắn là một bậc kì tài.
Vi Hạo nhanh chóng leo lên chiến mã đã được quân sĩ dắt tới, áo choàng đỏ thắm tung bay trong gió khiến thân ảnh hắn càng trở nên oai phong tuấn mãnh. Mỗi vị Tướng quân đều đã lên chiến mã của mình, cả đội quân đều đã sẵn sàng xuất trận. Cờ bay rợp trời, cờ hiệu màu xanh in hình chim ưng tung bay trên nền trời xanh thẳm, hệt như sự dự đoán cho chiến thắng vẻ vang sắp tới.
Tiếng tù và cao vút vang lên khuấy động cả một góc trời. Người dân cũng đã thức giấc, hô vang đến rúng động, “Vương gia thiên tuế! Vương gia nhất định chiến thắng!”
“Tây Bắc quân nhất định chiến thắng!”
“Vương gia chiến thắng! Thiên Minh chiến thắng!”
Thiên Việt mỉm cười đưa cao thanh kiếm của mình lên, thay lời của vị chủ nhân nhà mình mà dõng dạc hô to, “Xuất phát!”
Tây Bắc quân hành quân thần tốc, chỉ mới hơn nửa ngày trời một chút mà đã đến trước chân cổng thành Liễu Giang. Vương Tuân đã dẫn một số thuộc hạ dưới trướng ra ngoài cổng thành nghênh đón, bọn họ hạ thấp người, hô vang, “Tham kiến Vương gia!”
Vi Hạo đưa tay ra hiệu cho bọn họ đứng lên, dáng điệu uy nghiêm sừng sững, tiến vào bên trong thành. Hắn dường như không muốn để lỡ bất kì giây phút nào, vừa vào đến nơi đã hạ lệnh cho các Tướng quân đến họp bàn.
Trong thư phòng của Tướng quân phủ, một chiếc bàn lớn được bày ra, bên trên là mô hình cửa ải Liễu Giang. Vi Hạo đứng ở chính giữa, xung quanh là các vị Tướng quân khác, bọn họ đều đang nghiêm túc bàn bạc đối sách chống giặc.
Vương Tuân thuật lại rõ nét hơn tình trạng vài ngày nay ở ải Liễu Giang, rồi hỏi xin ý kiến của Vi Hạo. Hắn nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nghiêm giọng hỏi tướng lĩnh, “Có ai có cao kiến gì không?”
“Bẩm Vương gia, mạt tướng nghĩ hành vi của Sát Diệp lần này đã đem lại lợi thế lớn cho chúng ta. Bọn họ ở doanh trại, ta lại có thành phòng thủ, chi bằng cứ trực tiếp đem quân công phá.” Hoàng tướng quân, bộ hạ của Vương Tuân lên tiếng.
“Mạt tướng đồng ý, quân Sát Diệp vốn không phải đối thủ của Tây Bắc quân, khẩn xin Vương gia hạ lệnh xuất binh.”
“Không được xuất binh!”, Lâm Uyên trực tiếp ngăn cản, không thể nào chưa biết tình hình địch quân đã vội vàng xuất trận. Bọn họ quá hiếu chiến, như thế sẽ hỏng việc.
“Bẩm Vương gia, mạt tướng cho rằng không thể xuất binh quá vội vàng!” Thiên Việt cũng tán đồng với Lâm Uyên, những vị tướng quân khác đã trở nên quá mức chủ quan, lí trí bị che mờ bởi chiến thắng mà không nhìn nhận những nguy cơ tiềm ẩn. Vì vậy liền thức thời ngăn cản lại, đặng tránh đi những tổn thất không đáng có.
Hoàng tướng quân đã ngoài tứ tuần, cũng thuộc hàng lão tướng dưới trướng Vi Hạo, hiển nhiên rất cao ngạo. Y liếc mắt nhìn hai vị Tướng quân trẻ tuổi đang đồng loạt phản đối ý định xuất chiến, khinh miệt cười, “Rùa rụt cổ! Rặt một đám chỉ biết ngồi yên hưởng phúc! Thân mang trọng trách triều đình mà lâm trận lại muốn trốn trong thành?”
“Đúng vậy! Đúng vậy!”, vài ba vị lão tướng khác cũng hùa theo mà đả kích Lâm Uyên cùng Thiên Việt. Bọn họ lời qua tiếng lại một hồi mà mãi vẫn không ai chịu nhường ai, rốt cuộc chọc cho Vi Hạo phát bực, hắn quát khẽ, “Im ngay!”
Tiếng quát mang theo uy lực chấn nhiếp vừa phát ra liền khiến cho gian phòng an tĩnh trở lại, hắn quét mắt nhìn một lượt những vị Tướng quân mắng nhau đến mức không rõ tôn ti gì, rồi điểm thẳng mặt Vương Tuân, “Vương tướng quân, ngài quản bộ hạ của mình như thế đấy à?”
Vương Tuân biết hắn không có ý trách mình, chẳng qua chỉ là gϊếŧ gà doạ khỉ, liền nhanh chóng đáp lời, “Xin Vương gia thứ tội! Mạt tướng quản giáo không nghiêm.”
“Bản vương còn đứng ở đây, một đám các người cãi nhau qua lại, không phân tôn ti! Ninh Đại tướng quân chỉ dưới mỗi quyền ta, các ngươi lại ăn nói xằng bậy, bôi nhọ thanh danh? Thân là tướng lĩnh, lại tự gây bất hoà! Rốt cuộc có ý gì đây? Hả?” Vi Hạo tức giận mắng một hồi, đám người vốn đang lửa giận phừng phừng cũng bị mắng cho nguội đi, ngoan ngoãn ngậm miệng. Không thể không phủ nhận, bản thân Vi Hạo tuy tuổi còn trẻ, nhưng loại khí thế đáng sợ trên người hắn lại có thể trấn áp được những vị lão tướng cao ngạo không đặt ai vào mắt này.
Thiên Việt liếc mắt nhìn thấy mọi người cúi gằm mặt không dám ho he, thở dài một hơi chủ động nhận tội, “Bẩm Vương gia, là mạt tướng hồ đồ. Thân mang trọng trách, đáng lẽ nên cùng Vương gia san sẻ gánh nặng, bây giờ ngược lại không biết hoà giải xích mích, tăng thêm áp lực, khinh nhờn Vương gia. Mạt tướng hổ thẹn với lương tâm, cam nguyện chịu phạt theo quân pháp!”
Đại tướng quân vốn được ưu ái cũng đã mở đầu nhận lỗi, đám người kia cũng nhanh chóng nối đuôi thừa nhận lỗi lầm, nghiêm túc lĩnh nhận trách nhiệm. Hắn thấy vậy cũng không tiếp tục khiển trách, dùng giọng điệu hết sức ôn tồn nhắc nhở, “Các ngươi nên ghi nhớ cho kĩ, đã vào quân doanh thì càng nên biết giữ gìn kỉ cương. Chiến trường hiểm nguy, việc chúng ta cần làm là bảo vệ quê hương, bảo vệ thuộc hạ cùng bằng hữu. Giặc ngoài chưa đánh mà nội bộ đã bất hoà thì ra thể thống gì nữa?”
“Chúng thần cẩn tuân lời giáo huấn của Vương gia”
“Được rồi, bây giờ thế này. Trước mắt, hành vi xuất chiến lại tiêu hao thể lực như thế này của Sát Diệp có chút kì lạ, mà tin báo về từ mật thám cũng không thu được điều gì. Ta cho rằng, trước hết phải dò thám tình hình quân địch trước, xem ý đồ thực sự của chúng là gì? Thật sự muốn gây chiến hay vì nguyên nhân khác. Bên cạnh đó lương thảo của chúng ta cũng hạn hẹp, trong ba tháng nhất định phải thắng trận.”
“Vương gia, chi bằng chúng ta cứ đánh theo quy tắc năm nhỏ một lớn? Lợi dụng địa hình mà làm hao mòn sức địch?”
“Vương gia, chi bằng cứ thử thăm dò xem sao? Ngày mai Lâm Uyên tự nguyện dẫn một toán quân đi đánh một trận, xem thử phản ứng của bọn họ. Tộc Sát Diệp xưa nay đã quen thói hung hăng, nhưng thảm bại liên tiếp. Mạt tướng cho rằng, nếu trận này bọn chúng thật sự muốn báo thù, ắt sẽ cử người giỏi nhất của chúng ra cùng ta giao chiến. Nếu như không phải, vậy chúng ta cần phải cẩn thận hơn.”
Vi Hạo gật đầu ra chiều tán thưởng, sau đó liếc mắt nhìn những người xung quanh, hỏi lại, “Các vị thấy lời của Lâm Tướng quân thế nào?”
“Mạt tướng cho rằng quá mạo hiểm. Nếu như bọn chúng thật sự muốn đánh, Lâm Tướng quân ắt rơi vào hiểm cảnh, khó nói được gì. Lúc đó thiệt hại e rằng lại về phía ta. Thế nên, chi bằng cử thêm một đội quân âm thầm đi ra từ cửa Nam, áp sát hậu quân của Sát Diệp, lợi dụng các hang động bí mật giữa khe Vân Sa mà ẩn nấp, sẵn sàng chi viện. Nếu thuận lợi, cứ thế mà tiêu diệt toán quân đó, giúp ta chiếm lợi thế bước đầu.” Thiên Việt vừa nói vừa đưa tay chỉ lên sơ đồ đặt trên bàn, cặn kẽ giải thích chiến thuật của mình.
“Vậy cũng được. Thế này đi, ngày mai Lâm Tướng quân đưa ba ngàn binh lính trực tiếp tiến đánh. Nhưng nhớ cho kĩ, mục tiêu là thăm dò chứ không phải đánh chiến trực tiếp. Đối diện với nguy hiểm cần phải lui về.”
“Đã rõ!”
“Đầu giờ Sửu ngày mai, Sử tướng quân đem theo hai ngàn tân binh đi từ cửa Nam đến Vân Sa sẵn sàng tiếp viện. Nhưng nên nhớ, chỉ trừ trường hợp nguy cấp, thì mới rút binh hỗ trợ. Nếu không đừng manh động, sau này Vân Sa ắt có chỗ dùng.”
“Mạt tướng tuân mệnh!”
Bàn bạc kế hoạch đâu đó ổn định, Vương Tuân mới khó xử gãi gãi đầu, “Ấy ấy các vị Tướng quân, không biết liệu có ai sẵn lòng tạm thời dựng lều chỗ quân doanh không? Chuyện là phủ mạt tướng vốn có đủ phòng cho mọi người, nhưng một gian ở phía Tây đang được sửa nên không ở được. Cho nên là…”
Bọn họ quay qua quay lại nhìn nhau, ai cũng hào hứng tranh phần ở trong quân doanh, đó vốn là thói quen của những người sống trên lưng ngựa chứ không phải là vì khách khí với ai. Nhưng trước khi bọn họ quyết định ai sẽ ở lại doanh trại thì Vi Hạo đã nhàn nhạt lên tiếng,
“Ngươi xếp phòng riêng cho Đại tướng quân?”
“Vâng. Lấy thân phận của ngài ấy thì đây là điều tất nhiên.” Mọi người nghe câu trả lời này của y, đều bày ra vẻ mặt đúng là tuổi trẻ không hiểu sự đời, lắc lắc đầu. Vương Tuân nhìn dáng vẻ của bọn họ, đã mờ mịt lại càng mờ mịt hơn, ngoái đầu nhìn Vi Hạo tìm kiếm đáp án. Hắn liếc mắt nhìn ái tướng của mình, thản nhiên nói, “Vậy thì đủ phòng rồi.” Dứt câu liền ung dung theo tì nữ đi về phòng được sắp xếp cho mình, Thiên Việt thấy vậy cũng nhanh chóng chạy theo hắn.
“Hả?” Vương Tuân nghệch mặt ra, nhìn sang Lâm Uyên kiểu như muốn hỏi rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.
Lâm Uyên nhún vai bảo, “Đại tướng quân ở cùng Vương gia.”
“Sao lại ở cùng được?” Cả Sử tướng quân và Vương tướng quân tuổi đều còn trẻ, tâm chỉ mang nặng công danh, lại ít có dịp tiếp xúc với Vi Hạo, nhất thời không thể hiểu được sự tình. Lâm Uyên liếc nhìn bọn họ, lại càng thêm khẳng định, phàm là kẻ nào càng trung tâm với Vương gia thì kẻ đó càng không hiểu phong tình.
Lâm Uyên lại bất đắc dĩ lắc đầu, nhún vai đầy bất lực, “Các ngài đúng là tuổi trẻ không hiểu sự đời.” Hoàng tướng quân tuy ở nơi xa nhưng cũng nghe được tiếng gió bên tai, cũng nhún vai, “Tuổi trẻ đúng là tuổi trẻ.”
“Hả?” Vương Tuân nhìn Sử Quân, Sử Quân nhìn Vương Tuân, nhìn qua nhìn lại một hồi vẫn không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra, ấm ức nói với Lâm Uyên, “Rốt cuộc là chuyện gì? Chúng ta không hiểu gì cả!”
Lâm Uyên vỗ vỗ vai y, tặc lưỡi bảo, “Nói chung sau này Vương gia đi đâu, cứ xếp Ninh tướng quân đi theo ngài ấy là được.”
Hoàng tướng quân xoa xoa bả vai mình, nhìn chằm chằm vị Tướng quân trên quyền mình, ý vị sâu xa cười bảo, “Khi nào ngài hiểu ái tình thì ngài sẽ hiểu Vương gia thôi.”
Không hiểu! Đó là suy nghĩ duy nhất trong đầu Vương Tuân và Sử Quân lúc này. Nhưng nhìn Lâm Uyên và các vị Tướng quân khác đã mệt mỏi và dường như không có ý định bàn bạc thêm, Vương Tuân đành thu lại câu hỏi của mình, phân phó cho nô tài trong phủ đưa các vị Tướng quân về phòng của họ.
Lúc này Vi Hạo đã sớm nằm ngâm mình trong mộc đũng hưởng thụ sự hầu hạ cẩn thận của Thiên Việt. Ngón tay thô ráp cùng khớp xương rõ ràng chạm vào da thịt của hắn, khiến hắn thấy thư thả hơn nhiều, mắt cũng khép hờ như muốn ngủ. Được một lúc, khi cơ thể đã sạch sẽ nhẹ nhàng hơn thì hắn mới đứng dậy bước ra ngoài. Hắn hoàn toàn loã thể bước ra khỏi bồn tắm, cặp chân thon dài rắn chắc đạp lên thảm mềm, tạo ra cảm giác hắn muốn nghiền nát người khác dưới chân mình khiến cậu không thể ngừng được suy nghĩ dâʍ ɭσạи muốn phủ phục dưới chân hắn. Mái tóc trắng sũng nước ép sát lên khuôn mặt, như khắc họa rõ nét thêm xương gò má tuấn mĩ. Giọt nước tụ thành từng dòng chảy xuôi xuống, lướt qua sống lưng thẳng tắp, một vài giọt lướt qua cánh mông căng tròn, trườn xuống cặp chân mĩ lệ, rồi thấm vào lớp thảm sàn.
Ánh mắt hắn toát lên dáng vẻ cao ngạo, dường như mọi thứ xung quanh đều là hạng thứ cấp đối với hắn, không một ai hay một thứ gì có thể khiến Vi Hạo để tâm được. Khí tràng cực đại mang đến uy chấn kinh người toả ra xung quanh, đè ép đến mức khiến người ta sợ hãi. Thiên Việt dùng khăn cẩn thận lau khô cơ thể của hắn, loại khí tràng cường giả mới đúng là loại hình mà cậu thích. Thích hơn cả lúc ngài ấy ôn nhu đối đãi.
Vi Hạo vẫn đứng im bất động, thỉnh thoảng mới đưa tay nhấc chân để Thiên Việt hầu hạ mình thay quần áo. Đến lúc cậu hầu hạ hắn mặc vào khố hạ, thì ngón tay không rõ là vô tình hay cố ý mà lại khẽ cọ lên “tiểu Vi Hạo” đang ngủ say. Hắn liếc mắt xuống nhìn người đang quỳ dưới thân, rõ ràng nhìn thấy mái tóc đen dài phủ kín khuôn mặt, uốn lượn trên bờ vai dày rộng cùng phần gáy yếu ớt.
Đợi cậu cẩn thận thắt xong đai lưng cho hắn thì Vi Hạo đã nhanh chóng bước ra bên ngoài, lạnh nhạt nói, “Tắm đi.” Thiên Việt thuỗn mặt ra nhìn bóng lưng của chủ nhân nhanh chóng rời đi, trong lòng âm thầm kêu khổ, chủ nhân giận rồi, giận rồi!
Cậu vội vàng ba chân bốn cẳng chạy đi tắm, tử sĩ thì đằng nào cũng phải chết, chẳng thà nhanh tay nhanh chân lên chủ nhân còn thương tình mà xuống tay nhẹ nhàng một chút. Ôi cái mông đáng thương của cậu…..
Ngay lúc Thiên Việt vừa định bước ra ngoài thì Vương Tuân từ đâu vọt vào, gọi lớn, “Vương gia!”
“Chuyện gì?”
“Ngài ở đây được không?”
“Có gì mà không được?”
“Trước đây ngài không phải chẳng muốn ai tới gần mình sao? Toàn một chưởng đánh chết người ta!”
“Thì?”
“Bây giờ ở chung với Đại tướng quân, ngài sẽ không đánh chết ngài ấy đấy chứ? Kiểu như đêm khuya ngài ấy lỡ nói mớ một tiếng”
Thiên Việt nghe lời đó, âm thầm nghĩ trong đầu, “Không chỉ nói mớ, còn từng chảy nước dãi đầy người ngài ấy.”
Lúc đó, Thiên Việt mới cảm giác có ánh mắt đang lia về phía mình, nhìn chòng chọc. Tiếng lật giở sách vang lên, Vi Hạo cười khẽ, “Đánh chết thì không đâu, nhưng khiến cho người đó phát khóc thì được!” Cậu nghe xong câu này biết mình tiêu chắc rồi.
Vương Tuân có thể được xem như huynh đệ thân thiết với Vi Hạo, vừa nghe hắn nói có thể chọc một người mạnh bạo như Thiên Việt khóc liền hào hứng chồm tới, “Có thể sao? Làm cách nào vậy?”
Thiên Việt không tránh khỏi hốt hoảng, bắt đầu sốt ruột muốn ra ngoài nắm cổ Vương Tuân lôi đi. Làm ơn đừng hỏi nữa, Vương gia sẽ suy nghĩ ra thêm mấy cái biện pháp kì quái nữa mất!
“Ép em ấy ăn tới khóc”
Đúng rồi, em sợ muốn khóc rồi, chủ nhân!
Vương Tuân ngơ mặt, tại sao dạo này ai cũng khó hiểu vậy? Tại sao ăn mà phải khóc? Đại nam nhân như bọn họ chẳng phải đều cần ăn hay sao? Không ăn thì đánh trận kiểu gì?
“Ăn? Ăn thuốc độc á?”
“Cái này chỉ có cậu ta mới được ăn”
Em vinh dự quá, chủ nhân!
“Loại đồ ăn gì vậy? Nghe lạ thế?”
“Sau này ta sẽ tìm người đút ngươi ăn!”
Vương Tướng quân, ngài còn không đi thì ngài sẽ gặp nạn đó. Đâu phải cứ đồ ăn là ăn được?
“Tại sao phải đút cơ?”
“Mục đích ngươi tìm đến ta là để hỏi chuyện Thiên Việt ăn cái gì?”, ánh mắt Vi Hạo lạnh hẳn xuống, gián tiếp đuổi người. Vương Tuân tự nhiên thấy lạnh cả gáy, liếc mắt nhìn xung quanh thì thấy bóng người đứng đằng sau tấm bình phong, kiên trì hỏi, “Ninh Đại tướng quân đâu rồi?”
“Tắm. Ngươi muốn xem à?”, Vi Hạo bỏ y thư trong tay xuống, nhìn thẳng vào mắt y, tỏ rõ ý rằng ngươi dám bước ra nhìn ta liền bóp cổ ngươi. Vương Tuân thấy lạnh cả người, thức thời đứng dậy, “Vậy mạt tướng cáo lui. Vương gia ở được thì tốt rồi ạ, tốt rồi!” Nói xong liền đứng dậy cấp tốc rời đi.
“Núp sau đó làm
gì? Ra đây!”
Thiên Việt đứng ở sau bức bình phong bị gọi tên liền giật mình bò ra ngoài. Cậu không dám mặc quần áo, cũng không dám đường hoàng đi ra, lỡ lại chọc tới chủ nhân thì đời cậu thật sự quá mức thê thảm rồi. Thiên Việt nhanh nhẹn bò lại, thành khẩn nhận tội, “Chủ nhân, nô sai rồi, ngài đừng tức giận.”
“Ồ?”
“Nô không nên cãi nhau với các vị Tướng quân, gây bất hoà. Là nô sai rồi, cầu chủ nhân trách phạt.” Cậu đưa mắt len lén quan sát sắc mặt của chủ nhân, ngài ấy vẫn chẳng phản ứng lại lời nói của cậu. Thiên Việt không biết nên nói gì nữa, gục mặt quỳ ở một bên, cả căn phòng chìm vào yên lặng, chỉ còn tiếng lật giấy loạt soạt, và tiếng bút ma sát nho nhỏ trên mặt giấy. Gió lạnh ùa qua cơ thể khiến cậu run rẩy, nhưng nhìn sắc mặt không hề tốt của chủ nhân lại không dám nói. Hắn liếc mắt nhìn qua, gác bút lên giá, lạnh lùng kêu, “Qua đây.”
Thiên Việt vội vàng di chuyển đến bên cạnh hắn, vừa đặt tay lên đùi đã bị Vi Hạo kéo mạnh vào trong lòng mình, kéo áo choàng bọc cậu lại, gằn giọng, “Muốn chết!”
Thiên Việt không hiểu chuyện gì, thoáng giãy giụa một cái đã bị nạt, “Ngu ngốc! Ngồi im”. Vi Hạo tức giận đùng đùng siết chặt lấy người trong tay, kéo áo choàng bọc kín hơn. Cậu không nắm được suy nghĩ của chủ nhân, chỉ đành thỏ thẻ cầu tình, “Chủ nhân đừng giận….”
“Trời lạnh không?”
“Dạ có.”
“Không đánh em không được!”
Trời lạnh với chuyện ngài ấy muốn đánh cậu thì liên quan gì? Cậu cảm thấy mờ mịt nên mới quay đầu nhìn hắn, sau đó kéo tay hắn, nhỏ nhẹ bảo, “Chủ nhân, em không có tháo ra mà….”
Thiên Việt đỏ mặt kéo tay hắn chạm vào đai trinh tiết ở hạ thân, thể hiện rõ ràng cậu không dám tự ý làm loạn. Đai trinh tiết làm từ bạch kim sáng loá, bên trên khảm không ít đá quý đủ hình đủ dạng, đều là hàng cực phẩm. Phía trước là một bộ vòng gồm bốn cái vòng nhỏ bằng sắt, gắt gao đem bộ vị khoá lại. Bên trên còn có một cái nút vặn hình tròn nhỏ để điều chỉnh độ rộng hẹp của cái vòng. Nối chung với bộ vòng là một cái châm niệu đạo đang được lỗ chuông ngậm chặt. Đằng sau có gắn một cái giả dương cụ rộng cỡ ba ngón tay. Một chiếc đai nhỏ cố định mọi thứ lại với nhau được khoá lại bằng ổ khoá, ngoại trừ Vi Hạo ra thì không ai có thể mở được. Cái đai này lúc sáng, trước khi ra khỏi cổng Vi Hạo muốn cậu đeo vào, du͙ƈ vọиɠ kiểm soát của hắn vô cùng lớn, thế nên cái đai này sớm đã trở thành “hảo bằng hữu” của cậu từ lâu.
Vi Hạo nương theo tay cậu miết qua căn cự vật đang rũ xuống phía dưới thân, rồi giống như tức giận mà vỗ “Bốp” một cái. Thiên Việt bị đánh mà giật mình, cự vật cũng hơi ngóc đầu lên. Cậu rụt rè ngả lưng sát vào người hắn, khe khẽ gọi, “Chủ nhân…”
“Vốn dĩ sẽ cho em tháo ra, nhưng bây giờ xem ra không cần nữa. Đứng dậy, chống tay lên cửa. Không cần bò, trực tiếp bước qua đi”
Lớp áo choàng của Vi Hạo rốt cuộc bung ra, Thiên Việt vội vã bước đến sát cửa, chống hai tay lên rồi gập eo xuống. Vi Hạo rút thanh kiếm đang đặt trên bàn ra khỏi vỏ, bước đến sau lưng vung mạnh tay đánh xuống mông cậu.
“Sai cái gì?”
“Nô không nên cãi nhau với các vị Tướng quân.”
“Sai! Nói lại!”
Bốp….
“Nô không nên ngăn cản xuất chiến!”
“Sai! Không cần xưng nô, nói lại!”
Bốp….
“Em không nên ngăn cản xuất chiến, không nên mất khống chế mà cãi nhau.”
“Sai!”
Bốp….
“Em… không nên phân tâm lúc hầu hạ chủ nhân?”
“Sai!”
Bốp….
“Em không biết…”, cậu thật sự chưa hiểu mình làm sai cái gì, cố gắng suy nghĩ mãi vẫn không ra, chỉ đành yếu ớt thừa nhận thực tế. Ai mà ngờ Vi Hạo thật sự không đánh nữa, hắn cầm kiếm đặt trở lại trên bàn, đem áo choàng khoác lên thân thể của Thiên Việt. Sau đó hắn cởi luôn ngoại bào dày ấm của chính mình ra, khoác lên một bộ quần áo mỏng manh của mùa hè. Cậu định bảo với hắn mặc như vậy sẽ cảm, nhưng nhìn đôi mắt lạnh lùng phẫn nộ liếc sang mình, Thiên Việt lại hoảng đến quên cả nói chuyện.
Hắn chậm rãi đẩy cửa phòng lạnh lùng rời phòng, một tiếng cũng không nói. Thiên Việt ngớ người, chủ nhân thật sự rất giận rất giận, nhưng cậu vẫn không hiểu mình làm sai cái gì. Cậu cầm áo choàng kéo lại, chậm rãi đi về bàn ngồi xuống. Không phải là không muốn đi tìm chủ nhân, mà cậu hiểu ý chủ nhân là trước khi hiểu được mình sai cái gì thì đừng có đi tìm.
Trời bên ngoài bắt đầu đổ tuyết vù vù, mơ hồ nghe được tiếng gió xoáy, cậu ngồi trước lò than ấm áp mà vẫn thấy có chút lạnh. Bất giác cậu cảm nhận được rất rõ ràng khí tức của chủ nhân ngay bên ngoài cửa, sau đó lại là tiếng chân âm thầm rời đi. Cậu nhận ra cứ thế này thì chủ nhân bị cảm mất, liền vội vã chạy ra mở cửa thì thấy Vi Hạo đứng trước cửa nhìn mình, “Đóng cửa.”
“Chủ nhân vào trong trước đã ạ…”
Hắn lại một lần nữa xoay lưng bỏ đi.
Thiên Việt đứng chết trân ở cửa, không biết nên làm sao, nửa muốn đi ra, nửa lại không dám, cứ lừng khà lừng khừng. Đột ngột “sầm” một tiếng, một cỗ kình lực phóng tới kéo hai cánh cửa dính sát lại với nhau, đẩy bật Thiên Việt vào bên trong. Cậu vò đầu bứt tai ngồi bệt xuống đất cẩn thận suy nghĩ, sau đó nhớ lại câu nói trước khi chủ nhân đánh cậu. Nghĩ mãi cậu mới phát hiện ra chủ nhân đã từng dặn rất kĩ, mùa đông đến thì tuyệt đối phải mặc ấm vào, nếu không thì đừng nhìn mặt ngài ấy nữa. Thiên Việt âm thầm than trời, sao cậu lại quên mất cơ chứ? Chủ nhân tự mình chịu lạnh không phải là để dằn vặt cậu hay sao? Nghĩ thông đâu đó, cậu vội vàng ôm cái áo choàng khác mở cửa chạy ra ngoài. Đi được vài bước thì đã thấy Vi Hạo ăn mặc phong phanh ngồi ở đình viện giữa hồ, gió thổi làm áo cùng tóc bay phần phật trong gió.
Cậu cẩn thận tiến lại gần hắn đem áo choàng mặc lên, nhẹ giọng nói, “Chủ nhân, Việt nhi sai rồi, người về phòng đi ạ.”
Hắn liếc mắt nhìn cậu, đưa tay hất áo choàng rớt phịch xuống đất, lạnh lùng gõ ngón tay lên mặt bàn, kiên quyết duy trì im lặng. Thiên Việt cảm thấy nhìn Vi Hạo bị gió lạnh thổi đến run thế này khiến cậu vô cùng đau lòng, liền vội vàng cầm áo choàng lên khoác lại cho hắn, trực tiếp ngồi lên đùi Vi Hạo ôm chặt lấy hắn. Lần này thì Vi Hạo không đẩy áo ra nữa…
Thiên Việt nhận ra Vi Hạo không chịu ôm mình, uỷ khuất ghé đầu vào vai hắn, nhỏ giọng, “Xin lỗi… là em sai rồi. Em không nên không để ý đến sức khoẻ của mình, bỏ ngoài tai lời chủ nhân nói. Người xem, em mặc đồ cẩn thận rồi, người đừng giận nữa mà….”
“Lần sau không dám nữa….”
“Hừ!”
“Em lạnh quá….”, làm nũng luôn là biện pháp hữu hiệu. Nhưng lần này thì không!
“Leo xuống, đi về!”
“Người về với em…”
“Muốn ăn đòn không?”
“Có…. đánh rồi người đừng giận nữa….”
“Ta bảo leo xuống.”
Thiên Việt thức thời bỏ tay ra đứng xuống đất, im lặng cúi đầu. Vi Hạo cũng không nói gì chỉ đứng dậy từ trên ghế bước về phòng.
Cửa phòng vừa được đóng lại thì Vi Hạo đã nhặt kiếm lên một lần nữa, chỉ tay về phía giường, “Lên đó nằm”. Cậu không dám cãi lời hắn, rất nhanh đã trèo lên giường, lót gối phía bên dưới bụng, khiến cho cái mông cao cao nâng lên. Vi Hạo bước lại gần giường, chậm rãi kéo quần của cậu xuống, cả qυầи иɦỏ bên trong cũng không khách khí mà bị kéo xuống treo vắt vẻo trên đùi. Hắn nhấc tà áo của cậu lên gấp gọn lại, chỉ để lộ ra mỗi cặp mông cong mẩy.
“Nên phạt thế nào đây?”
“Trực tiếp đánh nát thưa chủ nhân.”, cậu trả lời vô cùng rành mạch. Không phải là không sợ, nhưng Thiên Việt cảm thấy rất áy náy, rất ân hận nên mới ngoan ngoãn nhận lỗi. Vi Hạo cong khoé miệng, vung tay lên bắt đầu vỗ kiếm xuống mông cậu.
Roi đầu tiên tiếp xúc tạo ra tiếng “Chát” vang vọng, một lằn đỏ tươi nằm vắt vẻo ngang mông. Cậu còn mơ hồ cảm thấy có chút lành lạnh nên hiếu kì xoay đầu lại, thì thấy Thuỷ Long kiếm đang đặt ngay trên mông mình. Hàn khí của nó toả ra đối lập với cái nóng của vết roi khiến cậu chỉ có thể khó chịu mà xoắn xoắn thân mình.
“Bây giờ muốn nằm im ăn đòn hay ra ngoài cửa quỳ phơi mông?”
“Nằm im ạ. Em không dám nữa”
Cậu nghe chủ nhân ở đằng sau thấp giọng hừ một tiếng, rồi nghe tiếng xé gió vút lên qua tai. “Bốp” một phát, roi thứ hai nhanh chóng in hằn lên hai cánh mông, đỏ tươi diễm lệ. Cánh tay Vi Hạo liên tiếp vung lên, giống như không chừa cho cậu thời gian để thở gấp. Thanh kiếm lạnh băng đối lập hoàn toàn với cái mông bỏng rát khiến mắt cậu đỏ hoe, bàn tay vô thức siết chặt lấy khăn trải giường. Cái mông ban đầu còn trắng nõn, giờ đã đỏ lên run rẩy, sưng như hai trái đào.
Dường như chưa có trận đòn nào trôi qua nhanh như vậy, Vi Hạo đem kiếm đặt xuống một bên giường, kéo quần lên cho cậu rồi ngồi xuống cạnh giường, kéo cậu ôm vào lòng mình. Thiên Việt biết chủ nhân không giận nữa, mới dám tựa vào người hắn, cọ tới cọ lui. Vi Hạo cưng chiều mà vỗ vỗ lưng cậu, hỏi, “Biết sai rồi?”
“Dạ. Em xin lỗi. Nhưng mà chủ nhân…”
“Hửm?”
“Lần sau người giận em thì phạt em là được, việc gì phải hành hạ mình như thế.”
“Sao? Đau lòng rồi?”
“Vâng. Làm sao em nỡ nhìn người chịu lạnh vậy được?”
“Thế em nghĩ ta nỡ?”
Thiên Việt xấu hổ không dám nói thêm nữa, vùi mặt vào hõm vai hắn, lắc lắc đầu.
“Biết như vậy, còn dám không nhớ lời ta dặn? Em bị ốm ta cũng đau lòng, sao em không nghĩ cho ta?”
Thiên Việt đưa tay ôm lấy vai hắn, nhất thời thấy vừa đau lòng vừa ngọt ngào. Chung quy lại, hắn cũng sẽ vì thương cậu mà làm ra rất nhiều chuyện nam nhân khác sẽ không làm được. Hơn nữa nói tới nói lui, Vi Hạo dù đã quen chinh chiến sa trường, nhưng nhìn trên góc độ nào hắn vẫn là Vương gia thân phận cao quý, sẽ không ai ép hắn phải dầm mưa dãi nắng, chịu lạnh chịu rét. Mà hắn còn là chủ nhân của cậu, giận cậu thì cứ đánh cứ dạy, cậu cũng không phản kháng gì. Nhưng hắn muốn dùng phương thức cực đoan nhất, để cậu hiểu rằng, nếu cậu đau lòng vì hắn thế nào, hắn sẽ đau lòng vì cậu như thế.
Thật ra Vi Hạo luôn dùng phương thức của riêng mình để nói với cậu rằng, trong mắt hắn địa vị của cậu tuyệt đối không phải chỉ đơn thuần là vị tướng dưới trướng kèm theo nô ɭệ hầu giường. Cậu, quan trọng hơn thế nhiều. Cũng chính vì cách bày tỏ tình cảm này, mỗi lần ở cạnh ngài ấy cậu đều cảm thấy muốn khóc. Nghe thì thật yếu đuối, nhưng hắn vẫn luôn kiên nhẫn với cậu như thế, giúp cậu gỡ xuống tất cả những khúc mắc trong lòng, cậu không thể nào kìm nổi lòng mình.
Bàn tay to lớn của Vi Hạo vuốt dọc theo sống lưng cậu, chậm rãi nói, “Chúng ta lập một giao kèo được không?”
“Dạ?”
“Sau này, không được phép tự làm tổn thương chính mình, bỏ lơ sức khoẻ của mình. Nếu em làm thế, ta sẽ trả hết tổn thương lên cơ thể mình một lần. Rõ chưa?”
“Không được mà… em đi đánh trận làm sao không bị thương được?”
“Vậy thì em phải cẩn thận hơn. Nhưng nếu em tự hại mình, thì ta sẽ lặp lại điều tương tự. Nhớ cho kĩ, ta không phải đang bàn luận, đây là lệnh.”
“Vâng.”, Thiên Việt dứt khoát gật đầu. Giao kèo nhỏ này của Vi Hạo mang sức mạnh rất lớn, giống như thể nó đã đem sinh mệnh của hai người họ liên kết lại thành một thể thống nhất không cách nào tách rời được.
Vi Hạo ôm chặt lấy Thiên Việt vào trong lòng mình, khẽ nhủ thầm, “Nếu như thật sự có thể liên kết sinh mệnh, ta sẽ không đánh mất em, đúng không?”
~5923 words~