Á TỬ CA - Chương 22: CHIẾN SỰ
Thiên Việt và Vi Hạo sau một trận “long tàng hổ đấu” kia liền ôm nhau ngủ một trận say sưa, đến lúc bọn họ thức giấc đã là sáng hôm sau.
Ánh nắng chói chang chiếu vào bên trong phòng, làm cho Vi Hạo làm biếng mà nhắm mắt lại. Cảm thấy phía bên trên lồng ngực của mình có vật thể đang đè nặng, mới mở mắt ra lại, thâm tình nhìn người đang say ngủ trong lòng mình, trên môi hiện lên nụ cười ấm áp hạnh phúc. Có vẻ lần “cấy cày” hôm qua của hắn khiến bảo bối vô cùng mệt mỏi, nên cậu vẫn nằm trên bụng hắn ngủ rất say, ngủ đến mức nước dãi chảy ra ướt cả ngực hắn.
Hắn đưa tay xoa xoa cái lưng cho Thiên Việt, nhìn khuôn mặt say ngủ của người trong lòng làm hắn thấy cõi lòng mình bình yên đến lạ, không muốn rời giường nữa. Vi Hạo cứ nằm đó nhìn cậu một lúc rất lâu sau, Thiên Việt mới từ trong giấc mộng đẹp của chính mình, ngơ ngác mở mắt ra nhìn hắn, “Chủ nhân…. người dậy rồi ạ?”
“Ừ, ta dậy từ sớm rồi, nhờ vậy mới biết có người ngủ mà chảy cả nước dãi lên người ta”
Thiên Việt hơi xấu hổ mà cúi đầu nhìn một bên ngực của hắn còn hơi ươn ướt bởi nước dãi của mình, mặt liền đỏ lên, sau đó bĩu môi chống chế, “Tại ngài ấm như vậy, em ngủ ngon quá, nên….”. Như để minh hoạ cho lời nói của mình, ánh mắt của Thiên Việt vẫn giữ nguyên sự ngái ngủ như ban nãy, ù ù cạc cạc mà một lần nữa ghé vào ngực hắn. Vi Hạo bật cười, mắng yêu, “To gan ghê! Nay còn dám đổ lỗi cho chủ nhân cơ đấy”.
Thiên Việt nhắm mắt nằm bẹp trên người hắn, cười tủm tỉm, “Đâu, ấm thiệt mà. Chủ nhân là người ấm nhất thế gian!” Nói xong còn dụi dụi đầu làm nũng, “Chủ nhân, đau….”
Vi Hạo biết cậu nói đau chỗ nào, liền đưa tay chậm rãi xoa nắn cái eo thon dài của cậu, vừa xoa vừa hỏi, “Bảo bối, thế này đã đỡ hơn chưa nào?”
Thiên Việt được xoa đến thoải mái, nhỏ giọng “hừ” một tiếng, ngoan ngoãn bảo với hắn, “Dạ được rồi”, mắt lại lim dim muốn ngủ tiếp. Vi Hạo thấy hôm qua bản thân cũng hơi quá đà, bèn quyết định ở bên cạnh bảo bối nhỏ một hôm. Đợi Thiên Việt một lần nữa áp vào ngực mình ngủ mất, hắn mới ôm cậu lên, choàng cái áo lông của mình phủ lên người cậu, từ từ đi ra cửa. Cậu vốn đang ngủ ngon, lại thấy bản thân như bị cái gì đó làm cho lúc la lúc lắc qua lại, nhíu nhíu mày tỏ vẻ không vui, đôi chân theo phản xạ mà vòng lên người hắn, siết lại rồi yên lành gối đầu lên vai hắn ngủ tiếp.
Vi Hạo mỉm cười nhìn bảo bảo phụ thuộc vào mình như vậy, trong lòng tràn ngập hạnh phúc. Trước đây bọn họ ở cạnh nhau có quá nhiều rào cản về tôn ti, Thiên Việt sẽ không hoàn toàn để bản thân thả lỏng như thế này, bây giờ thì tốt hơn nhiều rồi.
Những tháng ngày sau đó, mọi người ở phủ Vương gia giống như bị nghẹn chết với mấy màn tú ân ái của Vương gia cùng Ninh tướng quân. Vương gia đi đâu, Ninh Tướng quân sẽ có mặt ở đó. Vương gia làm gì cũng sẽ đưa Ninh Tướng quân cùng đi. Thường thì khi bọn họ đến các trường duyệt binh, ban đầu Ninh Tướng quân cùng Vương gia sẽ tách nhau ra, mỗi người một nơi hướng dẫn rồi kiểm tra binh lính, sau đó Vương gia sẽ nắm tay Ninh Tướng quân từ từ rời đi. Ninh Tướng quân mặt sẽ đỏ lên, cuống cuồng đi sau lưng Vương gia như muốn che giấu đi hai cái tay đang nắm chặt nhau như thế. Đôi lúc Vương gia còn khẽ hôn lên cái má trắng trắng mềm mềm mềm của Tướng quân, khiến Tướng quân đỏ mặt lắp bắp, “Xin… Vương gia…. cẩn trọng hành vi….”
Vương gia sẽ gật đầu cười đáp ứng, rồi quay trở lại trạng thái bình thường thét lính mắng quân, mất hoàn toàn đi dáng vẻ dịu dàng ban nãy, khiến đám quân lính triệt để rơi vào thương tâm.
Hai người họ dường như là dính vào một chỗ, chỉ cần tìm một người chắc chắn sẽ thấy người kia ở đó. Vi Hạo cũng nhận ra Thiên Việt sẽ đặc biệt thành thực hơn khi trên giường, không còn là dáng vẻ ẩn nhẫn run run nữa. Mỗi lần như thế, Vi Hạo đều lao vào cậu như con sói đói, làm đến mức Thiên Việt thở hào hển khóc nấc xin tha vẫn không hài lòng, rốt cuộc vẫn ăn sạch người đến một nửa mẩu xương cũng không còn. Sáng hôm sau, thể nào Thiên Việt rốt cuộc cũng chỉ có thể nằm ở trên giường, đến một đầu ngón tay cũng nhấc không lên nổi nữa. Cuộc sống tràn ngập tiếng cười cùng thoả mãn cứ thể trôi qua.
Nhưng đáng tiếc thay, niềm vui lại vốn ngắn chẳng tày gang…..
Đêm hôm đó, Vi Hạo chẳng biết làm gì, bị Khánh Thân vương khuôn mặt bừng bừng phấn chấn, nửa lôi kéo nửa ỉ ôi lôi thẳng một đường đến Lục Nguyệt lầu, đến khi đã về thì đã là nửa đêm. Thiên Việt ngồi ở trong phòng chờ mãi mới thấy chủ nhân của mình quay về, vừa mới vội vàng lao lại ôm thì đã ngửi thấy không ít mùi son phấn cùng mùi rượu, vừa định lên tiếng giận dỗi bâng quơ thì cả người bị Vi Hạo ôm siết lấy, nhấc bổng lên vai rồi thả bộp xuống giường.
Men rượu cay nồng không đủ làm cho Vi Hạo say đến mất đi thần trí, nhưng cũng đủ kíƈɦ ŧɦíƈɦ để khiến hành vi của hắn có phần mạnh bạo hơn so với hai tháng qua. Thiên Việt hơi bất lực mà giãy giụa lên chống cự, thì hai cánh tay đã bị người ta siết chặt lấy ấn mạnh xuống giường, cánh môi mềm mại cũng bị gặm cắn đến sưng đỏ lên. Ngón tay của Vi Hạo nhanh chóng đâm vào bên trong làm khuếch trương, rồi lại vội vàng mà vùi sâu vào bên trong thân thể cậu.
Động tác ra vào cuồng dã khiến Thiên Việt giật thót mình. Hai tháng nay tuy bọn họ cũng làm không ít, nhưng Vi Hạo lại vô cùng kiên nhẫn trân trọng, dù trước đó đó có ngoạn đủ bao nhiêu, hắn vẫn sẽ ân cần làm tốt công tác khuếch trương rồi mới đem cự vật to như thần trụ kia cắm vào bên trong. Đã lâu không bị đối đãi thô bạo, sự điên cuồng của hắn giống như một liều xuân dược tác dụng cực mạnh, khiến Thiên Việt nhanh chóng bị đỉnh đến mức dục tiên dục tử, hai mắt trắng dã cuốn lấy hắn, xoắn mông cầu hoan.
Men rượu nồng đậm dần ngấm vào bên trong cơ thể, như chiếc chìa khoá dần tra mở những vòng dây xích giam giữ con thú dữ bên trong Vi Hạo. Hắn thô ác nắm lấy cánh mông của cậu, liên tục thúc sâu vào bên trong cơ thể cậu, miệng liên tục gọi tên cậu, “Việt nhi… Việt nhi của ta…. bảo bối, em thật là tuyệt vời! Bảo bối nhỏ, em đúng là gia tài của ta mà! Ha…. thực thoải mái…”
Thiên Việt lâu lắm mới được nghe vài lời khen tặng trên giường như vậy, khuôn mặt nhất thời đỏ ửng lên, xấu hổ dùng tay che lại khuôn mặt, né tránh ánh mắt đỏ lên vì tìиɦ ɖu͙ƈ của hắn. Vi Hạo tỏ vẻ không hài lòng, thô bạo tách hai tay Thiên Việt ra, chạm chóp mũi lên chóp mũi cậu, lè nhè nói, “Hư! Phải để ta nhìn mặt em chứ!”, nói xong liền ấn môi xuống chiếm đoạt lấy đôi môi đang hé mở dưới thân.
Dường như cảm thấy vào không đủ sâu, hắn hung tợn mà nhấc cơ thể Thiên Việt lên, đổi thành tư thế ngồi xổm ngay bên trên ƈôи ŧɦịŧ của hắn, lại một lần nữa hung tợn thao lộng.
“Bé ngoan, nhìn chủ nhân này.”
Thiên Việt cảm nhận được rất rõ ràng, ngay đến cả trong lúc thần trí mơ hồ không tỉnh táo, sự trân trọng của chủ nhân dành cho cậu không hề biến mất đi. Thiên Việt vùi mặt vào cổ hắn, làm nũng nói, “Việt nhi yêu ngài nhất!”
Vi Hạo nghe được lời tỏ tình ngọt ngào ấy, cười vui vẻ ôm lấy cái mông của Thiên Việt, như máy đóng cọc mà tàn nhẫn quất xuyên.
Khắp cơ thể Thiên Việt dần dần thoát lực theo từng lần đỉnh động của hắn, cứ mỗi lần hắn tiến vào bên trong cơ thể là cứ mỗi lần cậu cảm giác cơ thể mình bị húc bay đi, nhưng vòng tay rắn chắc vững vàng đó từ đầu đến cuối vẫn giữ chặt cậu trong lòng. Từng tấc da thịt trên thân thể, từng sợi dây cảm xúc bên trong tâm hồn, cuối cùng trở thành vật hiến dâng hoàn mĩ cho Vi Hạo. Lỗ thịt không ngừng ngậm lấy cự vật mà co rút, đoá nhũ hoa được xoa nắn vân vê, đôi môi bị cuồng dã chiếm đoạt, toàn bộ cơ thể lại được ôn nhu mút nhẹ xoa dịu.
Người say vốn hay nói lời thật, trong mắt Vi Hạo lúc này dường như chỉ có một mình Thiên Việt, lời nói thốt ra cũng chỉ là trăm ngàn lời yêu thương dịu dàng.
Thiên Việt nghe được vài lời, cơ thể càng thêm rạo rực cùng nóng cháy, khao khát muốn hoà làm một với hắn càng thêm mãnh liệt. Rốt cuộc bọn họ ôm nhau làm mãi đến quên đi cả thời gian.
Sáng hôm sau, Thiên Việt mơ hồ mà mở mắt ra, eo lưng nhức mỏi khiến cậu ai oán mà nhìn con người bên cạnh. Hôm qua chủ nhân làm được nửa đường thì cậu đã mất mặt mà ngất mất. Chủ nhân thường ngày đã sức lực kinh người, lúc say lại càng trở nên đáng sợ hơn. Thiên Việt vốn không thể nào trụ được với hắn. Người ta còn chưa kịp tận hứng, cậu đã nghênh đón lần cao trào thứ tư!
Cậu lập tức nhận ra bên trong mình còn nhét vật thể gì đó, liền cúi xuống thì thấy cả cự vật thô to của chủ nhân vẫn còn ở trong huyệt động của mình. Hai thân thể trần trụi dán sát, hơi thở nóng rực của chủ nhân phả lên bên tai, cự điểu lại cắm vào sâu bên trong khiến Thiên Việt ngại ngùng, thân thể vô thức không kìm được mà siết lại, siết đến cả vật to lớn kia lại chầm chậm cương lên. Thiên Việt căng cứng cả người cảm nhận sự biến hoá ấy, lại nhận ra bản thân bị vắt kiệt đến mức việc phóng ra bây giờ cũng sẽ làm cho lỗ nhỏ đau rát, liền cuống cuồng muốn tìm cách bỏ trốn.
Cơ thể vừa mới dịch ra xa một tí, đã bị chủ nhân vòng tay qua kéo ngược lại, hắn ái muội thổi khí bên tai cậu, “Này, đừng có châm lửa rồi chạy trốn chứ”
Thiên Việt bị người ta ái muội xoa nắn, hơi thở nóng rực bên tai, cả người lại bắt đầu không ức chế được mà hơi ửng hồng, nhưng vẫn sợ sệt cầu tình, “Đừng mà… chủ nhân… đau lắm. Thật sự không được, hậu huyệt đau lắm…”
Vi Hạo vốn định đem người gặm cắn thêm một vòng nữa, nhưng nhìn thấy bảo bối nhỏ run rẩy sợ hãi, ánh mắt bắt đầu ngập nước. Nghĩ lại hôm qua bản thân bị Vi Dương cầm xuân dược lén lút nhét vào miệng, nếu không phải người đó là thân đệ của hắn, hắn đã xém bẻ cổ tên chết tiệt đó rồi. Đêm qua hắn điên cuồng như nào, bản thân hắn cũng nhớ rất rõ. Nửa đêm lại thấy bên ngoài hơi lạnh, liền nhớ đến cái động nhỏ thực cốt tiêu hồn kia, nhét vào tìm hơi ấm, lỗ nhỏ đáng thương bị căng mãi từ tối đến bây giờ. Nghĩ thế, hắn liền nhanh chóng thoả hiệp với vật nhỏ đang sợ hãi trong lòng.
“Được được, không làm nữa, không làm nữa.”
“Cảm ơn chủ nhân. Hay, để em dùng miệng giúp người?”
“Không cần đâu. Bảo bối, nhấc chân lên nào”
Thiên Việt không hiểu gì, ù ù cạc cạc nhấc một bên chân lên theo lời hắn. Chính vì tư thế đang nằm nghiêng của cậu mà một bên chân hơi nhấc lên, chân còn lại bị Vi Hạo đè xuống giường. Đột ngột, cự điểu bên trong cứ thế nhẹ nhàng tuột ra, lỗ thịt cứ dần dần thích ứng nên cảm giác đau đớn cũng không quá lớn. Cự điểu lại một lần nữa đặt ngay lên đùi trong của cái chân đang nằm phía dưới. Vi Hạo mỉm cười bảo với cậu, “Bảo bối, kẹp chân lại nào, chủ nhân mượn chỗ này của em một tí.”
Thiên Việt lần đầu tiên cùng chủ nhân làm theo kiểu này, có chút không tin là như thế sẽ giúp chủ nhân tận hứng được, bình thường ngài ấy phải làm bên trong cậu rất lâu đó. Cậu có chút hơi xấu hổ vì bản thân mình không thể làm tốt trách nhiệm của một nô ɭệ, ngắc ngứ hỏi hắn, “Chủ nhân… hay thôi, người đi vào đi…Em chịu được… Không sao đâu ạ…”
Vi Hạo nghe xong lời nói đó, nhấc nửa người trên của hắn lên, hôn lên má cậu một cái thật kêu, “Không phải bảo bối đau à?”
“Dạ… thì… nhưng như thế… chủ nhân mới tận hứng được chứ… cái này… là trách nhiệm của em…”, nhiệm vụ của một nô ɭệ là giúp chủ nhân được thoả mãn. Dù sao thì ngài ấy chuyên sủng cậu bao nhiêu năm nay, không thể để chủ nhân bất mãn được.
Vi Hạo lại một lần nữa hôn xuống, “Bé ngoan, em bị đau mà. Không sao, chỗ nào của bảo bối cũng quyến rũ hết. Kẹp chân chặt lại nhé.”
Thiên Việt ngượng ngùng kẹp chân lại, cự điểu của Vi Hạo bắt đầu chậm rãi ma sát giữa hai chân cậu. Đôi tay hắn vòng về phía trước, bắt đầu xoa nắn hai đoá thù du ngon mắt, du tẩu trên vòng eo thon gọn của cậu, cẩn thận vuốt ve. Thiên Việt bị chủ nhân ôm chặt, cái tai đỏ hồng bị gặm cắn mãnh liệt, hơi thở dần gấp gáp hơn, đến cùng không hiểu vì sao lại giật nảy mình, cự vật dưới thân lại như cao trào mà giật lên, nhưng hoàn toàn không có thứ gì được bắn ra ngoài cả.
(Cre: https://www.weibo.com/u/389)
Vi Hạo cảm nhận được sự biến hoá của vật nhỏ, trêu chọc bên tai, “Ôi trời bảo bối, em lại có thể cao trào ngay cả khi cơ thể khô kiệt như thế sao? Sao lại có thể phát tao đến mức này chứ?”
Chính bản thân cậu của cũng không ngờ chính mình lại xảy ra trạng thái cực khoái khô này, xấu hổ đến mức bưng mặt khóc thút thít, trông đến là đáng thương. Nhìn vật nhỏ khóc lóc đến tội nghiệp như vậy, Vi Hạo cảm thấy bản thân có lỗi, liền ôm chặt cậu hơn, dỗ dành, “Ngoan, ngoan, không sao mà. Lỗi của chủ nhân, của chủ nhân hết. Bảo bối đừng khóc.”
Thiên Việt thụt lùi sát hơn vào lòng hắn, sụt sùi một hồi mới nín được. Ngay lúc Vi Hạo định tiếp tục cọ sát mạnh hơn để nhanh chóng kết thúc trận hoan ái, bên ngoài cửa vang lên tiếng nói của Lâm Uyên, “Vương gia, có chuyện xảy ra!”
Vi Hạo cùng Thiên Việt nghe vậy, thần kinh cảnh giác lập tức dựng thẳng lên, đồng thời mà bật dậy khỏi giường. Nhưng Vi Hạo nhanh tay hơn, đè cậu nằm xuống, “Chân tê như vậy em còn đi đâu?”
“Chủ nhân, nhưng mà bên ngoài…”
Hắn một tay khoác lên áo bào, một bên lại nghiêm túc bảo cậu, “Đây là lãnh địa của bổn vương, Ninh Tướng quân còn lo bổn vương giải quyết chuyện không thoả đáng?”
“Nhưng…”
“Ninh Thiên Việt! Không được cãi lệnh chủ soái của ngươi!”
Ninh Thiên Việt thấy chủ nhân dùng thái độ như vậy nói chuyện với mình, rốt cuộc biết không thể thoả hiệp được, đành ngoan ngoãn nằm xuống giường, “Vậy… chủ nhân cẩn thận.”
Thiên Việt nằm trên giường, thấy bóng lưng của chủ nhân càng thêm cao lớn, lại nhuốm chút cô độc xa vời dị thường , không hiểu sao lại thấy có chút muốn chạy theo ngài ấy. Rốt cuộc không nhịn được mà gọi khẽ, “Chủ nhân…”
Vi Hạo nghe tiếng gọi của cậu, xoay người lại, mỉm cười, “Chuyện gì thế?”
Cậu nhất thời không hiểu mình gọi ngài ấy làm gì, trở nên lúng túng, trả lời lại, “Không có gì, chủ nhân”
Vi Hạo khó hiểu nghiêng đầu, sau đó dứt khoát bước lại gần cậu, cười cười, “Ta để quên đồ trên giường mất rồi!”
“Đồ gì vậy? Chủ nhân?”
Vừa nói dứt câu, thì Vi Hạo cúi người xuống, hôn lên trán cậu một cái, dịu dàng bảo, “Quên hôn em! Cục cưng, ngủ ngoan đi! Sắp tới không ngủ được đâu!”
Thiên Việt ngại ngùng đỏ mặt, rúc vào trong chăn che kín bản thân lại, cái đầu khẽ gật làm chiếc chăn bông run lên nhè nhẹ. Vi Hạo đưa tay vỗ vỗ cái chăn, “Cục cưng nghỉ ngơi đi nhé!” rồi nhanh chóng rời đi.
Lâm Uyên thấy Vi Hạo bước ra ngoài, nét mặt căng thẳng rốt cuộc mới hoà hoãn đôi chút, lập tức bước lên nói với hắn, “Các vị Tướng quân đã chờ ngài ở sảnh chính, mời Vương gia lập tức theo mạt tướng sang đó.”
Vừa đến nơi, không khí bên trong đã tràn ngập sự tức giận cùng gấp gáp của các vị Tướng quân. Hắn nhanh chóng tiến đến gần ghế chủ vị, phất tay bảo, “Không cần hành lễ, chuyện gì?”
Hoàng tướng quân đại diện cho hai vị tướng khác, nhanh chóng kể ra sự tình, “Bẩm Vương gia, hiện nay đội quân của Sát Diệp đã vượt sông Kì Tử, đã đóng quân áp sát đến cương vực nước ta, mỗi ngày đều không ngừng quấy nhiễu biên giới.”
“Vượt sông? Tình hình hiện nay thế nào? Vương Tuân đâu?”
“Vương tướng quân vẫn đang thủ bên trong thành, bọn người kia ngoại trừ đứng bên ngoài cố chấp khiêu khích ra thì không có động tác gì thêm.”
“Theo Vương tướng quân gửi thư hoả tốc về, bọn họ hoàn toàn không hề có ý định đánh thành, chỉ khua chiêng gõ trống chửi bới Vương gia cùng Thiên Minh. Lời nói nhiều nhất lại là đợi Vương gia đích thân xuất chiến.” Lâm Uyên nói xong liền tiến lên đưa bức thư cất trong ngực áo đưa cho hắn.
Vi Hạo cầm thư lên đọc lại tình hình, mọi thứ đều yên bình, nhưng lại yên bình đến mức kì quái làm hắn cảm thấy nghi ngờ.
Sông Kì Tử là nơi ngăn chặn giữa hai bên biên giới Sát Diệp và phía Bắc Thiên Minh, thông thường vào mùa nóng dòng nước sẽ chảy ở mức đôn tương đối, giúp ngăn chặn phần nào bước tiến quân của Sát Diệp. Nhưng đến mùa đông, lưu vực sông chảy cực kì xiết, bình thường dù là Thiên Minh hay Sát Diệp đều không ai vượt sông cả. Nhất là Sát Diệp, bọn ho lớn lên trên thảo nguyên, khả năng thủy chiến rất tệ, mỗi lần vượt sông đều là một lần mạo hiểm. Cho dù là Thiên Minh bọn họ, lực lượng thuỷ chiến tương đối mạnh mẽ, cũng sẽ không liều mạng vượt sông đánh úp vào mùa đông thế này.
Thêm vào đó, cửa ải Liễu Giang là vị trí trọng điểm nhất của Tây Bắc, phá được Liễu Giang, thì hoàn toàn có khả năng công phá các thành tiếp theo mà xông vào đến tận vùng trung tâm của Tây Bắc, làm bàn đạp đánh đến kinh đô là chuyện rất dễ dàng. Vì thế cho nên, một nửa số quân Tây Bắc tinh nhuệ nhất của Vi Hạo đều tập trung ở cửa ải Liễu Giang, một nửa còn lại thì ở ngay trong thành Giang Nhật của Vi Hạo, trở thành hai phòng tuyến đầu và phòng tuyến cuối.
Tây Bắc quân vốn đã đi theo Vi Hạo từ những trận chiến đầu tiên trong nghiệp cầm quân, là đội quân được Vi Hạo tự mình giám sát huấn luyện, trải qua những bài kiểm tra gắt gao mà thành lập nên cả bộ binh, thuỷ binh và kị binh thiện chiến nhất, vang danh tứ xứ. E rằng đến cả cấm quân kinh thành, cũng khó mà so được với Tây Bắc quân. Mà khắp nơi nơi đều tỏ, chiêu khích tướng vốn không thể dùng với Tây Bắc quân.
Thiên hạ đồn đãi, quân Tây Bắc không chỉ được huấn luyện về khí giới, võ thuật mà còn được huấn luyện gắt gao về tính kiềm chế và bình tĩnh trước mọi tình huống. Bọn họ ngay từ khi mới bước chân vào quân ngũ, đã thay phiên nhau mỗi ngày đều lắng nghe tiếng chửi mắng Vi Hạo cho đến triều đình Thiên Minh và cả chính họ. Nhưng nghe mãi thành quen, bọn họ không còn bị động trước tình huống khích tướng này nữa.
Lại thêm chủ tướng Liễu Giang, Vương Tuân, vốn là tướng lĩnh mang hiệu bài số hai bên cạnh Vi Hạo, chỉ sau Đại tướng quân Thiên Việt. Cũng như Vi Hạo, y cũng nổi tiếng tài giỏi vô song, thị huyết vô tình, chưa từng chừa mạng cho bất kì địch nhân nào.
Tộc Sát Diệp bao năm nay vẫn chỉ có thể quanh quẩn phía ngoài Liễu Giang, âu cũng là nhờ tài năng của Vương Tuân cùng với sự tài giỏi của quân Liễu Giang. Chính vì thế, việc bọn họ khi
không kéo quân đến gây chiến vốn đã là hiếm thấy, nhưng kéo quân đến vào mùa đông thì lại trở thành kì quặc.
Nhưng dù gì thì, hắn vẫn không tin Sát Diệp có thể dễ dàng kéo quân đánh vào Liễu Giang. Tuy tình trạng Tây Bắc gần đây rơi vào tình trạng khuyết thiếu lương thực do nóng bức cùng với đợt châu chấu phá hoại mùa màng khi trước, nhưng không đến mức yếu ớt đến mức chống cự không xong.
“Nếu tình hình đã thế này, chi bằng không cần xuất quân. Cứ mặc kệ bọn chúng la lối, hết lương thảo sẽ tự quay về”, Vi Hạo thật lòng nghĩ thế, tình hinh không nghiêm trọng, không nhất định phải xuất quân. Hắn cảm thấy đám tướng quân này bắt đầu trở nên phản ứng thái quá với mọi việc. Thành Liễu Giang vẫn còn bình yên, đến cả thư Vương Tuân gửi về, y còn chẳng mảy may lo lắng. Thế mà mấy lão già này! Chết tiệt, hắn vẫn còn đang muốn tâm tình với tiểu bảo bối của hắn.
Nhưng ngay lúc hắn định phất tay áo đuổi người, thì bên ngoài truyền lên tiếng kêu the thé, “Thánh chỉ tới!”
Vi Hạo ngạc nhiên nhìn ra phía cửa nhưng rồi cũng theo lễ nghi đứng dậy, cùng đám người khác bước lại gần quỳ xuống nghe chỉ. Giọng Linh công công the thé vang lên:
《Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết.
Trẫm ở nơi phương xa, nghe tin giặc Sát Diệp phản bội khế ước, một mặt nhận trợ cấp lương thực từ triều ta, một mặt lại đem xâm phạm đến biên cương Thiên Minh.
Bọn chúng ngày đêm quấy nhiễu, nói ra những lời dưới trái lòng dân, trên nghịch thiên ý, khinh nhờn long uy, dĩ hạ phạm thượng. Trẫm nghe mà lòng căm phẫn không thôi!
Tây Bắc quân nhận bổng lộc của triều đình, lại để mặc giặc ngoại xâm xâm lược biên cảnh, không nghênh chiến để tỏ rõ thánh uy của Trẫm, thất vọng lắm thay!
Nay, Trẫm truyền lệnh cho Tây Bắc Vương dẫn theo Hổ Uy Tướng quân Ninh Thiên Việt cùng nhau xuất chinh vào ngày mười lăm tháng này, trừng phạt Sát Diệp, mở rộng bờ cõi, cũng là đưa những đứa con lạc đàn trở về với cội nguồn, tỏ rõ thánh uy của Thiên Minh quốc ta.
Khâm thử!》
Vi Hạo nghe xong thánh chỉ, tức giận đến muốn xé nát tờ giấy đó đi! Thân là quân vương, lại không nghĩ đến bá tánh đang chịu khổ vì khuyết thiếu lương thực nơi Tây Bắc, mà chỉ chăm chăm đến thánh uy? Vốn dĩ Vi Hạo không phải không định đánh Sát Diệp, quy về một mối với Thiên Minh, mà hắn đang chờ đợi thời cơ đến, ít nhất cũng phải giải quyết được vấn đề lương thảo. Vậy mà hắn lại đòi ngay trong mùa đông muốn đem quân đi Bắc phạt? Thế tính mạng ngàn vạn binh sĩ sẽ ra sao? Vi Hạo càng nghĩ càng hận đến nghiến răng, nhưng hắn cũng không còn cách nào khác là nhận lấy Thánh chỉ, hậm hực lĩnh chỉ.
Hoàng đế chết tiệt! Ngươi càng lúc càng chạm vào giới hạn cuối cùng của bổn Vương!
Linh công công truyền chỉ xong, cũng hốt hoảng quay về cung phục mệnh. Cái thân già của hắn ngồi xe ngựa suốt năm ngày trời, vừa xuống xe đã lại phải đi khiến Linh công công nghĩ thôi đã cảm thán.
Vi Hạo đứng đằng sau thấy tình cảnh đó, nghĩ đến Linh công công cũng là người theo phụ vương từ thuở người còn tại thế, cũng đã nhìn mình cùng đệ đệ lớn lên từng ngày, liền ngỏ ý mời ông nghỉ lại, nhưng liền bị từ chối. Trước khi đi, Linh công công lặng lẽ nói rất nhanh vào tai Vi Hạo, “Hãy cẩn thận!” rồi đi mất.
Vi Hạo nhíu mày khó hiểu, đánh trận là chuyện xưa nay hắn luôn làm, tại sao lại phải cẩn thận?
Nhìn bóng chiếc xe khuất dần, hắn mới nhìn chằm chằm vào chiếu chỉ, trong lòng không kiềm được, nổi lên sự băn khoăn mơ hồ…
~4585 words~