Á TỬ CA - Chương 15: TIỂU TÂM CAN CỦA TA
Vi Hạo nhìn người đã bất tỉnh đang nằm gọn trong lòng mình, bất đắc dĩ cười cười. Hắn càng ngày càng không có bất kì biện pháp nào cưỡng lại được nước mắt của Thiên Việt. Vốn dĩ là nô ɭệ của hắn, nhưng chỉ cần cậu thương tâm khóc lóc, hắn sẽ chẳng còn biện pháp nào hơn là buông tha cho cậu. “Chậc, em đúng là làm ta không còn cách nào”. Hắn ôm người vào trong lồng ngực, từ từ đứng dậy, cẩn thận dùng áo choàng của mình bọc lại, mới hướng ra bên ngoài gọi người, “Người đâu, đem mộc đũng đến đây”
“Vương gia, là loại nước tắm nào?” Tiếng của A Tử từ ngoài cửa viện vọng vào, kính cẩn hỏi.
“Nước thơm”.
Hạ nhân rất nhanh chóng đã lục tục đem mộc đũng thơm mùi bạch đàn thanh nhã vào bên trong phòng, ý nhị mà liếc nhìn người đang được Vương gia gói vào trong chiến bào kia. Bọn họ không rõ người đó rốt cuộc là ai, chỉ biết Vương gia bọn họ lại cho phép người đó sử dụng mộc đũng của mình như thế thì hẳn người đó rất quan trọng. Vốn dĩ ban đầu cứ nghĩ Vương gia chỉ thâm tình với một mình Ninh tướng quân, nào ngờ đâu ban nãy thấy ngài ấy vẻ mặt run sợ lao ra khỏi Dương Thanh viện, còn Vương gia thì lại ôm ấp một người khác. Đúng là tình yêu của những người đứng trên đỉnh cao, nói mất liền mất….
Một số kẻ đã bắt đầu suy tính nên làm thế nào lấy lòng vị chủ tử mới này. Nếu một ngày y lên làm phượng hoàng, chẳng phải bọn họ đều có lợi nhất sao? Một số kẻ khác lại suy đoán tâm tư chủ tử, xem xem nên tiếp tục lấy lòng Thiên Việt không. Dù gì cũng là mười năm ái ân, sợ gì không thể niết bàn?
Hắn vẫn đang bận rộn ôm lấy Thiên Việt, đợi đám hạ nhân thu dọn hạ màn che phủ mộc đũng, đến lúc ngước lên thì vẫn thấy bọn họ đang đứng tại chỗ, mỗi người trong đầu là một loại suy tính hèn kém, trong lòng thật sự chán ghét. “Cút hết ra ngoài cho bổn vương”, hắn trầm giọng quát khẽ. Đến lúc liếc mắt lại chỉ thấy mỗi A Tử vẫn còn đứng đó, tay chân xoắn xuýt vào nhau. Hắn liếc mắt nhìn nàng, bực mình hỏi, “Chuyện gì?”
“Vương gia… Ninh tướng quân… ngài ấy… rất thương ngài….”
“Hả?”
“Bình thường lúc ở với A Tử, ngài ấy luôn miệng nhắc đến Vương gia, nói ngài tài giỏi, đáng tin. Ngài ấy nói Vương gia là tuyệt nhất… Tướng quân cười tươi nhất là khi…. khi… có Vương gia ở cạnh. Ngài ấy… yêu Vương gia lắm….”
“Thì?”
“Vương gia, A Tử vốn không thông minh, lại làm việc vụng về. May mà được hầu hạ cho Tướng quân cùng Vương gia, Tướng quân đối với kẻ dưới rất tốt, đối với A Tử lại càng tốt. Nên…. A Tử to gan muốn nói với Vương gia vài câu, hi vọng ngài đừng vứt bỏ Tướng quân… Dù Tướng quân có sai… ngài phạt ngài ấy là được, đừng bỏ rơi ngài ấy….”
“Còn gì nữa?”
“Việc cơm bưng nước rót, pha trà cho Vương gia vốn là việc của hạ nhân. Nhưng mà Ninh tướng quân nhìn đâu cũng thấy không hài lòng, trước mặt Vương gia thì không nói gì, nhưng sau lưng ngài, ngài ấy đã tự tay chỉ bọn nô tì nên làm thế nào, Vương gia thích trà mấy phần lạnh mấy phần ấm, ngài thích sử dụng mùi gì vào dịp nào, mỗi mùi lại bỏ bao nhiêu chỉ, bao nhiêu lượng, Ninh tướng quân đều nhớ. Nô tì biết Vương gia có rất nhiều người yêu thương, càng có người phù hợp với ngài hơn ngài ấy. Nhưng Ninh tướng quân đem ngài biến thành chân lí sống duy nhất, Vương gia, đừng bỏ rơi ngài ấy… Nô tì…. nô tì nghĩ thôi đã thấy đau lòng. Huống chi Ninh tướng quân…?”
Vi Hạo từ trước đến nay vẫn biết Thiên Việt yêu mình đến thiên trường địa cửu, bản thân cũng đem thứ tình cảm tương tự dành hết cho cậu. Thế nhưng, hắn cũng không ngờ cậu lại để ý từng chút từng chút những thứ thuộc về hắn như thế. Vi Hạo mỉm cười nhìn A Tử, đưa tay kéo một góc áo choàng xuống, để lộ ra khuôn mặt đang lặng yên ngủ của Thiên Việt, nhẹ giọng, “Ta đã biết, ngươi đừng quá lo. Chủ tử của ngươi là bảo bối của ta, ta không để đệ ấy chịu thiệt đâu. Ngươi xem như chưa thấy gì, lui ra đi.”
A Tử nhìn Thiên Việt đang yên lành say giấc trong lòng Vi Hạo, trong lòng yên tâm không ít liền lui ra ngoài. Hắn cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm không ít, ít nhất trong phủ đệ, trừ hắn ra còn có người nguyện ý đối tốt với Thiên Việt. Sau này, phải tăng bổng lộc hàng tháng cho nàng mới được.
Vi Hạo đưa tay thử độ ấm cảm thấy nước có nhiệt độ vừa phải rồi mới tháo bỏ áo choàng đang quấn quanh người cậu, ôm cậu vào lòng mình, dùng bột đậu nành và thảo mộc cẩn thận bôi khắp người Thiên Việt, dịu dàng xoa đều. Đợi đến khi cả cơ thể cậu đều phủ đầy loại bột ấy hắn mới chậm rãi xoa vài vòng đến khi chúng thấm đều vào da thịt mới đem người thả vào bồn tắm lớn.
Bồn tắm tràn ngập mùi bạch đàn thanh nhã cùng bột ngọc trai hoà với mùi hương thảo mộc, mùi hương dịu dàng thanh khiết lại kéo dài quyến luyến khiến Vi Hạo cảm thấy trong lòng như có chút mê luyến. Thứ nước tắm đặc biệt này là Vi Hạo đặc biệt dặn riêng cho Thiên Việt, hắn muốn dưỡng cho bảo bối nhà hắn có làn da trắng mềm một chút, sờ lên thoải mái hơn nhiều. Ở nhà với hắn cũng đã gần một năm, cơ thể có da có thịt lại trắng trẻo thơm mềm mùi bạch đàn, mỗi lần sờ lên đều khiến Vi Hạo thích thú không ngừng. Đúng là vung tiền cho bảo bối thì không bao giờ phí mà.
Hắn múc nước bồ kết bên cạnh chà lên mái tóc đen dài của Thiên Việt, chậm rãi gãi lên mái tóc cậu, nhẹ nhàng vò rồi lại nhẹ nhàng xoa cho nước bồ kết thấm đều lên tóc. Thiên Việt sớm ngất đi đang mơ màng ngủ, mơ hồ cảm nhận được bàn tay chủ nhân đang nhu ấn trên đầu mình, thoả mãn trượt xuống dưới một chút, thở “hừ” một tiếng đầy khoan khoái. Vi Hạo đem cả người cậu từ trên xuống dưới dùng nước tẩy rửa sạch sẽ, ôm người lên dùng khăn bông chậm rãi lau khô, đặt cậu lên giường rồi đắp chăn lại. Hắn sủng ái hôn lên trán ái nhân một nụ hôn, rồi mới rời đi. Hắn còn nhiều thứ phải làm lắm.
Vi Hạo vừa rời đi được một lúc, thì Khánh Thân vương đã như mũi tên đạp cửa xông vào phòng Vi Hạo, không có đại ca của y ở đây. Nhưng y rõ ràng cảm nhận được trong phòng có khí tức của con người, liền lao đầu ra đằng sau tấm bình phong. Thiên Việt vẫn còn đang nhắm mắt ngủ say trên giường, khắp căn phòng đều thơm mùi hương mao nhẹ nhàng dễ chịu, không khí xung quanh hãy còn yên tĩnh lắm. Tất cả đều như dùng để chăm sóc nâng niu giấc ngủ của người trên giường. Nhưng mọi thứ lại làm cho Vi Dương như phát điên lên, nàng ấy thì khóc lóc ầm ĩ, kẻ này lại điềm nhiên ngủ say như vậy? Y ngay cả nói lí cũng không kịp nói, đã vung tay hất bay tấm chăn đắp trên người Thiên Việt, tay khác lại nâng lên định đấm xuống một cái. Ngay lúc này đây, đột nhiên người nằm trên giường mở to mắt ra, thủ thế liền lăn vào sát vách tường, rồi nhẹ nhàng bật lên nhảy về phía sau lưng y, siết hai cánh tay y lại giữ ngược về sau, lạnh giọng lên tiếng, “Khánh Thân vương, ngài đêm hôm đến đây để làm gì?”
Vi Dương không kịp trả lời cậu, đã vùng vẫy giật tung sự chế trụ mà thoát ra, xoay người định bụng đánh vào người cậu thì bàn tay bỗng nhiên dừng lại giữa không trung, chỉ thẳng vào người Thiên Việt cười phá lên, “Ha ha ha ha ha, bổn vương còn tưởng Ninh Tướng quân thanh cao thế nào, ai dè lại là tính nô của ca ca ta? Nực cười, nam tử hán đại trượng phu lại banh chân chờ nam nhân khác lâm hạnh, thật đáng khinh làm sao! Thì ra là ngươi mê hoặc đại ca, khiến huynh ấy làm người kia đau khổ? Ngươi đi chết đi!”
Nói dứt câu y liền nhào lại phía Ninh Thiên Việt, cậu nhân lúc hắn còn mải mê chửi rủa đã vội khoác lên bộ trung y che đi bộ dạng thất thố của mình, lập tức đưa tay lên nghênh chiến.
Vốn dĩ Thiên Việt có thể dễ dàng chế trụ vị Vương gia này, nhưng lại không dám đả thương thân đệ của chủ nhân, nên đều chỉ né tránh cùng chống đỡ. Khánh Thân vương thân thủ rất lợi hại, nhưng cũng khó lòng mà đánh thắng được chiến tướng sa trường. Nên hai người long tranh hổ đấu một hồi vẫn bất phân thắng bại, đồ đạc trong phòng bị xô ngã loảng xoảng không ít. Vất vả một hồi, Thiên Việt mới nắm được hai cổ tay của Vương gia, dùng lực ấn y xuống đất, chế trụ y lại.
Khánh Thân vương giận dữ dùng sức đẩy y ra, Thiên Việt cũng bình tĩnh thuận theo mà từ trên người y đứng dậy, đưa tay thủ thế, “Mời người rời khỏi, sương phòng của Vương gia, không thể để người ngoài tự tiện ra vào.”
Khánh Thân vương lừ mắt nhìn cậu, trên mặt lộ rõ vẻ khinh thường, trào phúng nói, “Người ngoài? Ta là người ngoài thì ngươi là cái gì? Nữ chủ của nơi này? Ngươi tưởng ngươi dang chân trên giường Hạo ca vài lần thì thành chủ nhân sao? Ta khinh! Bao nhiêu kẻ muốn trèo lên giường Hạo ca ngươi có biết không? Trước đây huynh ấy cũng có bao nhiêu nam sủng nữ ái ngươi có biết không? Chẳng qua là ngươi giở trò, chơi vài ba trò táo bạo nên huynh ấy mới thích ngươi như thế. Nam nhân như ngươi sinh con được sao? Nam nhân hoàng gia như bọn ta sẵn sàng vô hậu sao? Ngươi chẳng qua chỉ là đồ chơi của huynh ấy mà thôi, khác gì bọn nam sủng bị vứt bỏ bên gối chứ? Ngủ trên giường Hạo ca? Đâu phải chỉ mỗi mình ngươi? Kết cục của bao kẻ kia giờ cũng chẳng biết ở đâu. Một kẻ như ngươi, ngưỡng cửa của Quan Dĩnh gia ta đừng hòng bước vào! Nếu ngươi có thể đẻ được hài tử, biết đâu lại khác? Kĩ nữ lẳng lơ!”
Vi Dương nói đến đâu là chối tai câu đó, Thiên Việt càng nghe càng nuốt không trôi liền hung hăng nắm áo y đẩy ra cửa, mạnh mẽ thi lễ, “Mời Vương gia về cho!” Khánh Thân vương trừng mắt nhìn cậu, hậm hực phất tay áo quay lưng đi mất.
A Tử mới từ trong bếp trở về, đến nửa đường liền bị Khánh Thân vương chặn đường hung hăng gầm lên, “Vương gia nhà các người đâu?”. Nàng bị doạ đến mức suýt đánh rơi khay thức ăn trên tay, run giọng trả lời, “Thư… thư… phòng…” Y ghét bỏ liếc nhìn khuôn mặt của nàng liền phóng như bay về phía thư phòng, tự nhiên như thể đây là nhà mình.
Đột nhiên bên ngoài cửa vang lên tiếng bước chân gấp gáp của ai đó đang lao đầu về phía thư phòng của mình. Hắn nhíu mày đi ra cửa, kẻ nào cả gan đến phá rối trong phủ đệ của hắn? Vừa lúc đó, cánh cửa bị đẩy tung, Khánh Thân vương như hổ vồ mồi mà lao đầu về phía hắn, nắm cổ áo kéo lên, gằn giọng: “Đại ca, huynh rốt cuộc đã làm cái gì?”
Vi Hạo nhíu mày nhìn hành động vô thố của y, kéo tay y ra, lạnh lùng hỏi, “Đệ đang làm gì? Xông vào phủ ta hô to gọi nhỏ, còn ra thể thống gì hay không?”
Khánh Thân vương dường như chẳng nể nang gì mà đã vung tay đánh về phía Vi Hạo, lực đạo mang theo mười phần tức giận. Vi Hạo nhanh tay hơn liền chụp lấy cổ tay của Khánh Thân vương hất văng ra, tức giận đè hắn lên cửa, gằn giọng, “Dương nhi, đừng nghĩ ta dung túng đệ thì đệ muốn làm gì cũng được. Cư xử đúng mực đi!”
Vi Dương càng cố gắng vùng vẫy để thoát thân thì Vi Hạo càng dùng tay siết chặt hơn, mãi vẫn không để hở ra một chút sơ suất nào. Y chưa từng đánh thắng được Vi Hạo, liền nhanh trí lánh cứng tìm mềm mà giở giọng làm nũng, “Đại ca, Dương nhi đau…. buông đệ ra trước đi….”
Vi Hạo nghe đệ đệ kêu đau, liền hốt hoảng buông tay ra, lật ngược y lên hỏi dồn, “Đau? Đau như thế nào? Đau lắm thật đấy à?” Vi Dương nhìn ca lo lắng hốt hoảng trước mặt, lửa nóng cũng bớt đi, le lưỡi cười tinh nghịch, “Không có, đệ đùa thôi.”
Hắn nhìn dáng vẻ bỡn cợt ranh ma trước mắt, ôm trán lắc đầu, vị đệ đệ này thật là, biết hắn thương y liền cứ như thế mà được nước lấn tới. Đến lúc này hắn mới chậm rãi hỏi, “Đến đây làm gì?” Vi Dương lúc này mới nhớ lại mục đích ban đầu, liền quay lại dáng vẻ hung hăng lúc trước, giận dữ hỏi hắn, “Huynh làm cái gì? Tại sao muội ấy khóc?”
“Diễn xuân cung đồ cho muội ấy xem”. Vi Dương nhìn dáng vẻ thản nhiên của hắn lại càng thêm tức giận, nghiến răng ken két, “Huynh bị hồ ly tinh Thiên Việt kia mê hoặc nên mới như thế đúng không? Y xúi giục huynh đúng không? Tại sao huynh lại đối xử với Sinh Cát như vậy? Huynh là tên khốn!”
Vi Hạo từ trên cao nhìn xuống tiểu đệ, chậm rãi đưa tay lên xoa đầu nó, ôn tồn, “Dương nhi, đệ thích muội ấy.”
“Ta….”
“Đệ luôn thích muội ấy, luôn cố gắng làm tốt mọi thứ hơn ta vì muốn muội ấy thích đệ. Nhưng không được.”
“Đệ…..”
“Muội ấy xưa nay, tính tình tuy ngây ngô, nhưng đã yêu ai thì vốn dĩ quyết kiên định đến cùng. Đệ hiểu mà, đúng không?”
Câu nói của Vi Hạo như chọt đúng vào cái gai nhọn trong lòng y, Vi Dương đứng cúi gằm mặt xuống đất, nửa chữ cũng nói không thành lời. Vi Hạo bất đắc dĩ cười nhẹ, ôn tồn nói tiếp, “Ta muốn muội ấy cắt đứt mọi ảo tưởng về ta, để muội ấy triệt để đem Vi Hạo thành vết đen khốn nạn nhất trong đời mình. Gọi đệ đến, để đệ nhân lúc này anh hùng cứu mĩ nhân, làm cho muội ấy xiêu lòng, còn rước về dinh chứ?”
“Ca?”
“Dương nhi, ta thích Thiên Việt. Cả đời này chỉ nhận định một người ấy, yêu đến tận cùng, đời này cũng không dung chứa được ai khác. Sinh Cát và đệ lớn lên bên ta, ta sao nỡ để hai người cả đời ôm những mối tình si không dứt? Ta tác thành cho cả hai, sau này nhất định hai người sẽ hạnh phúc.”
Vi Dương nhìn ca ca của mình, trong lòng ấm áp đến mức như mặt trời đang chiếu rọi khắp nơi, càng nghĩ lại càng ngọt. Mẫu phi bọn họ mất sớm, là ca ca sớm tối chăm lo y đến ngày hôm nay, đến cả chuyện chung thân đại sự của y, ca ca cũng phải lo nốt. Y lại không biết điều, mấy năm nay ở biên cương không ngừng trêu hoa ghẹo nguyệt gây rắc rối cho ca ca, bây giờ lại chưa hiểu chuyện gì mà xông vào thư phòng làm mưa làm gió, thật sự quá xấu hổ. Vi Hạo nhìn em trai trưng đôi mắt áy náy nhìn mình, cũng không trách mắng gì, chỉ giống như hồi bé ôm y vào lòng. Vi Dương ngả vào lòng ca ca một lúc, mới lui ra ngoài, lúng búng hỏi, “Ca định thú Thiên Việt?”
“Ừ, đợi một dịp thích hợp, nhất định đem cậu ấy về”
“Nhưng Thiên Việt không thể sinh được hài tử, lại còn là nam nhân. Huynh không sợ người đời dị nghị sao?”
“Dị nghị? Vài chục năm sau, kiếp số cũng tận, vài lời dị nghị đó còn làm được gì? Tại sao không nhân lúc còn có thể mà siết lấy tay đối phương? Chăm lo cho đối phương?Thiên Việt là tâm can của ta, con người sống thì không thể không có tim được. Không có y, Vi Hạo cũng không còn nữa. Dương nhi, đó là tình yêu. Đệ yêu Sinh Cát, người ta nếu buông lời dị nghị, chẳng lẽ đệ sẽ buông tay nàng sao?”
Đến lúc này, Khánh Thân vương mới nhớ đến cây kiếm đỏ tươi nằm ở một góc phòng. Cây kiếm đỏ hình phượng hoàng đó, vừa nhìn đã là biết một cặp với Thuỷ Long của đại ca. Vi Dương nghiêng đầu ngẫm nghĩ, “Huynh đúc kiếm cho y?”
“Ừ. Gọi là Hoả Phượng, lấy linh lực của ta tạo nên. Tương thích tương ứng”
Vi Dương sống cạnh Vi Hạo cũng ngót nghét hai mươi năm, cùng Vi Hạo đối phó với mọi âm mưu ám toán chốn cung đình, lại theo Vi Hạo đến vùng đất chó ăn đá gà ăn sỏi này, lại cùng Vi Hạo vui chơi ngõ yên hoa, chơi đùa không ít nam nô nữ nô, nam sủng nữ sủng. Bọn họ sau một thời gian, đã hết mới mẻ, liền được ban cho một khoảng ngân lượng, về quê tu chí. Trong số họ, cũng có không ít kẻ làm cho Vi Hạo yêu thích không thôi. Nhưng người mà Vi Hạo ra sức bảo vệ đến thế này, chắc cũng chỉ có mỗi Ninh Thiên Việt. Bảo hắn rút linh lực đúc kiếm cho kẻ khác, đến cậu là thân đệ còn chưa được hưởng, hắn là sợ Thiên Việt gặp chuyện mà hắn không biết, nên mới sử dụng cách này. Vi Dương hơi hối hận vì những lời ban nãy mình nói với Thiên Việt, nhưng tâm tính trẻ con khiến y không muốn xin lỗi, đành tặc lưỡi chữa thẹn bằng việc nói với Vi Hạo, “Đệ ủng hộ ca ca, ban nãy đệ ghé phòng không thấy huynh, có nói với Ninh tướng quân vài câu, cũng đáng yêu, có thể chấp nhận làm tẩu tử”
Vi Dương suy nghĩ kĩ rồi, Vi Hạo sủng ái tiểu gia hoả kia đến như vậy, mình còn dám kể đã lao vào phòng người ta chửi bới ra sao, chắc Vi Hạo lột da y mất. Liền nhắm mắt làm liều, nói dối vài câu.
Hắn nhìn đệ đệ của mình, bật cười, “Đã biết, mau đi về đi, khuya rồi. Năm ngày nữa hoàng thúc hồi kinh, nhớ đi tiễn đó.”
“Vậy đệ về, tạm biệt ca ca”
Vi Hạo lắc lắc đầu nhìn tiểu đệ của mình chạy vụt vào màn đêm, “Thiệt tình lớn rồi mà cứ như đứa con nít vậy. Hơi tí là làm mình làm mẩy”
Khi bóng của Khánh Thân vương vừa khuất sau cánh cửa, một cơn mưa cuối mùa hạ đột ngột trút xuống xối xả, nặng hạt hơn bất cứ cơn mưa nào từ trước đến nay Vi Hạo từng thấy ở cái đất Tây Bắc này. Bụi tung mù mịt khắp đất trời, mang theo hơi đất ngai ngái, nhưng khác với cái dễ chịu thông thường, nó khiến lòng người khó chịu, dấy lên trong lòng Vi Hạo sự lo lắng mơ hồ về tương lai sắp tới.
Hắn tự nhủ bản thân nghĩ quá nhiều, nhìn màn nước trắng trời trước mắt, xoay lưng ngồi trở lại thư án tiếp tục phê văn kiện.
Mưa cứ tung bay trắng trời…..
~3558 words~