368 HOÀNG DIỆU - Quyển 3 - Chương 1: Sự Giải Thoát
- Trang chủ
- Truyện tranh
- 368 HOÀNG DIỆU
- Quyển 3 - Chương 1: Sự Giải Thoát
Tôi tên là Việt, một người đam mê trong ngành nghề thiết kế thời trang. Dù cho đã tốt nghiệp tại một trường mỹ thuật lừng danh tại bang California, Hòa Kỳ với tiền đồ rộng mở ở cái xứ sở thần tiên nhưng trái tim tôi mãi mãi thuộc về quê hương. Cho dù được tiếp xúc với một đất nước phát triển bậc nhất thế giới, cùng với sự tự do trong sáng tạo và thiết kế các mẫu thời trang, cho dù tôi đã được tiếp thu nhiều cái đẹp, những bộ váy áo đẹp bậc nhất có một không hai chỉ xuât hiện trong những bộ phìm đình đám, nhưng đối với tôi, tất cả đều thua áo dài truyền thống của Việt Nam. Có thể nói rằng tôi không chỉ đơn thuần là tôn vinh chiếc áo dài, mà dường như áo dài đã trở thành một nỗi ám ảnh đối với tôi vậy. Tôi chưa bao giờ biết mệt mỏi hay như cạn ý tưởng khi bắt tay vào thiết kế những mẫu áo dài mới. Có lẽ đã gần 27 tuổi nhưng tôi vẫn chưa hề có một mảnh tình vắt vai, một người nguyện nâng khăn sửa ví cho mình cũng là dễ hiểu thôi, họa có nhẽ người yêu tôi và người mà tôi yêu cũng chính là chiếc áo dài. Ngày ngày tôi nghĩ về áo dài, cho dù là lúc làm việc hay như nhàn rỗi, hình ảnh chiếc áo dài cứ luẩn quẩn trong tâm trí tôi, và cái giấc mơ, cái niềm khao khát có thể thiết kế ra một chiếc áo dài khiến cho cả thế giới phải ngưỡng mộ chưa bao giờ bị nhạt phai theo năm tháng. Họa chăng chính cái ước mơ kháo khát đó đã đưa tôi quay lại Việt Nam, và mọi thứ như được nâng lên một tầm cao mới, cái ước mơ khát khao cháy bỏng của tôi như bước thêm một bước nữa tới gần hiện thực hơn khi mà tôi kiếm được một căn nhà ở thành phố Đà Nẵng, một thành phố đang trên đà phát triển cực mạnh về du lịch. Điều này sẽ là một thuận lợi lớn cho tôi trong công việc thiết kế và thực hiện cái nguyện vọng của mình.
Cái quyết định tôi quay về Việt Nam khiến cho bố tôi, một trong những doanh nghiệp thành đạt ở Việt Nam cảm thấy vô cùng buồn, họa chăng cái việc tôi đắm chìm trong con đường nghệ thuật như chưa đủ để làm cho ông phải thất vọng về đứa con một của mình. Nói là vậy, nhưng cha tôi là một người cởi mở đầu óc, dù cho có buồn và thất vọng vì đứa con một của mình không theo nghiệp mình, nhưng ông hiểu rõ tính tôi và ông không bao giờ thể hiện ra điều đó. Ngược lại, ông luôn ủng hộ tôi tới cùng, và luôn tìm cách giúp tôi thực hiện ước mơ của mình. Vì họa chăng suốt những năm tháng chinh chiến trên thương trường, ông đã nhận ra một điều đó là không ai giống ai cả, và mỗi người phải tự đi trên con đường của mình, vậy nên đừng ép buộc một ai phải đi trên con đường của mình, mà ngược lại, hãy giúp họ vững bước trên con đường của họ. Mẹ tôi cũng vậy, bà là một người phụ nữ nội trợ đảm đang, người luôn chăm sóc tận tình cho cả hai bố con tôi, và tất nhiên, khi mà tôi quyết định về Việt Nam thì bà mừng rỡ ra mặt vì bây giờ, bà có thể đến thăm tôi bât kì lúc nào.
Căn nhà số 368 đường Hoàng Diệu thuộc thành phố Đà Nẵng đã rơi vào tầm ngắm của tôi. Con phố Hoàng Diệu ở Đà Nẵng là một con phố kinh doanh khá sầm uất, với một lượng khách du lịch qua lại khá nhiều có thể giúp tôi nâng cao tay nghề và phát triển ý tưởng. Duy chỉ có một điều, đó là căn nhà số 368 này không phải là một căn nhà bình thường. Cho dù căn nhà này có tai tiếng đến đâu, thì đối với tôi, khi mới nhìn thấy nó, tôi như nhận ra rằng đây chính là nơi mà cái khát khao cháy bỏng sẽ thành hiện thực. Khi biết được căn nhà này có vấn đề về tâm linh, cha của tôi nhờ mối quan hệ đã tìm đến một người bạn thân từ lâu giúp giải quyết vấn đề về căn nhà 368 này. Người đàn ông này có tên là Kiên Bạc, nghe đâu ông ta là một ông “thầy” thâm uyên về phép thuật. Kiên Bạc rất nhiều lần chất vấn tôi về việc có chắc chắn muốn ở căn nhà này không, cùng với những lời khuyên can và môi giới những căn nhà to rộng và đẹp hơn, thế nhưng tôi vẫn nhất quyết phải có được căn nhà 368 này. Tôi biết rõ về món nợ hay như tình cảm giữa bố tôi và Kiên Bạc, cho dù có ra sao đi chăng nữa, Kiên Bạc cũng sẽ cố hết sức để tôi có được căn nhà này.
Sau nhiều ngày xem xét, Kiên Bạc bảo tôi rằng cứ lo hết giấy tờ sổ sách cho căn nhà này đi rồi sẽ tính tiếp. Có lẽ vì căn nhà 368 này quả thật có vấn đề về tâm linh nên việc giấy tờ được chính quyền lo khá chóng vánh, chỉ mất có đúng 1 tuần là tôi đã cầm được sổ đỏ trong tay. Sau khi mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi, Kiên Bạc có nói thẳng với tôi rằng căn nhà này bị quỷ dữ ám, và cần phải có thời gian để gột sạch thế lực tà ma hay như là ám khí của căn nhà này. Thế cho nên Kiên Bạc bảo tôi cứ ra lại Hà Nội và đợi tin ông ý. Bản thân tôi thì chỉ muốn dọn vào căn nhà này và mở cửa hàng càng nhanh càng tốt, vì cái khát khao của tôi như cháy rừng rực lên trong lòng, nhưng có lẽ cái ước mơ cháy bỏng đó phải đợi, và tôi đã đồng ý ra Hà Nội đợi tin của Kiên Bạc.
… Ngày thứ nhất tại căn nhà số 368 đường Hoàng Diệu…
Kiên Bạc đã ra hiệu cho Phong chuẩn bị thật kĩ các đồ đạc cần thiết để gột sạch thế lực tà ma tại căn nhà này. Ở ngay phòng khách, Kiên Bạc (KB) ra lệnh cho đệ tử để đủ 4 cây đèn pha cao một mét chính giữa phòng, cả 4 cái đèn pha này quay lưng vào nhau và chiếu sáng vào bốn góc tường. Trên mỗi bóng đèn pha là dán một tờ giấy đen được cắt thành một loạt kinh phật, ánh sáng chữ kinh phật soi rọi vào bốn bức tường. khắp dọc cầu thang từ tầng 1 lên tầng 3 là một loạt bùa vàng và đỏ. Bên trong tầng 2 là một lô nến thắp sáng cùng với một lư hương chính giữa bốc khói nghi ngút cả căn phòng. Lên đến tầng 3, bên ngoài cửa được KB dùng một thứ sơn do chính tay ông ta pha vẽ trận đồ bát quái, chính giữa là một gương lồi hình tròn. Bên trong phòng thờ trên tầng 3, KB không hề tháo bỏ bàn thờ voodoo hay như là tẩy rửa cái kí tự hình sao năm cánh với vòng trong trền sàn. Bốn mặt tường dán chi chít các giấy tờ nghiên cứu về voodoo kia thì mỗi mặt tường, KB dán đè lên một bức tranh họa hình của tứ đại kim cương, mỗi ông một mặt tường. Trên đầu của ngôi sao năm cánh trên mặt đất thì ông ta đặt đủ năm cái bát. Mỗi bát chứa đủ 5 thứ tượng trưng cho kim, mộc, thủy, thổ và hỏa. Mỗi bát kèm theo hai cái nến hai bên. Đối với mảnh sân nhỏ ở sau vườn, KB phái đệ tử đặt một viên đá mầu đỏ khá to chính giữa. KB cử ra bốn đệ tử, mỗi người mặc một bộ quần áo dài tượng trưng cho đông, tây, nam và bắc. Nhiệm vụ của bốn người này đó là canh gác căn nhà này. Hễ khi nào mà nến cháy hết thì phải thay, lư hương trên tầng 2 mà cháy hết thì thêm vào, viên đá ngoài sân sau khi nào vỡ nát ra thì phải gọi điện để chuyển một viên đá khác đến. Và điều quan trọng nhất, đó là hễ như bất kì một lá bùa nào bị rơi xuống đất thì ngay lập tức phải dán lại lên ngay. Đối với KB, sau khi phái Phong đi tìm hiểu ngọn ngành hay như những người có liên quan tới căn nhà này thì ông ta đặt cái ghế bằng vàng lên tầng 3 ở sát góc tường đối diện với bàn thờ voodoo. KB nhẩm tính và bấm giờ thiêng và lập ra một khung giờ cho từng ngày. Dựa vào cái khung giờ đó mà KB sẽ ngồi lại trên tầng 3 này và đợi, đợi cho cái thế lực vô hình đến từ phương khác hiển linh để đối đầu.
… Ngày thứ 21 tại căn nhà số 368 đường Hoàng Diệu…
Đã 3 tuần lễ trôi qua, viên đá đỏ phong thủy ở sân sau đã thay đến viên thứ 7, nến thì châm thêm gần một ngàn cây. Toàn thể bốn tên đồ đệ đại diện cho bốn hướng đông, tây, nam, bắc thì ai ai cũng mệt mỏi vô cùng. Ngay đến như KB cũng vậy, ông ta một ngày ngồi đây ít nhất là mười tiếng để chờ đợi, nhưng tuyệt đối không có gì xảy ra. Bây giờ đã 7 h tối, bốn người đệ tử đang ăn tạm xuất cơm hộp, chúng nó có lên mời KB nhưng ông ta nhất quyết không ăn. KB vẫn ngồi ở cái ghế bằng vàng mà mân mê viên đá cẩm thạch hình con rắn. KB có để ý từ khi ông ta bước vô căn nhà này thì viên đá như xẫm hẳn đi, thế nhưng từ bên trong nó vẫn phát ra một thứ ánh sáng le lói. Điều này khẳng định cho KB một điều đó là những gì ông ta coi là không hề sai, chỉ có điều là không biết đến bao giờ thì cái thế lực kia mới hiển linh mà thôi. Có lẽ quả nhiên ông trời đã không phụ lòng KB khi mà điều mà ông ta mong muốn nhất bắt đầu xảy ra. Bất ngờ thay, cái biểu tượng voodoo dưới nền nhà bắt đầu phát ra một mầu tím sáng chói lòa, toàn thể những ngọn nến ở đầu các cánh sao khi không bị gió giật tắt phụt đi. Hình ảnh một cánh cửa trắng bắt đầu từ từ hiện lên. KB ngồi tựa lưng vào cái ghế vàng hai tay ông ta nắm chăc vào hai thành ghế, họa chăng KB đang sợ hãi một điều gì đó? Khi cánh cửa trắng đã hiện ra lừng lững trước mắt, bước từ bên kia cánh cổng ra chính là Morgana với đôi cánh đen rang rộng. KB ngồi như chết lặng trên ghế, hai mắt ông ta như không rời khỏi cái thế lực xa lạ kia. Morgana với đôi mắt nhắm nghiền, mụ ta hướng mặt về phía KB hỏi:
– Nhà ngươi triệu hồi ta?
Phải mất mấy giây thất thần, cuối cùng KB mới mở được miệng:
– Nhà ngươi… nhà ngươi là ai? Từ đâu đến?
Morgana khẽ cười thành tiếng, cái tiếng cười khinh miệt:
– Nhà ngươi không biết ta là ai, mà dám triệu hồi ta?
Nói dứt câu, Morgana vươn cái đôi tay với móng vuốt sắc nhọn ra như thể tóm lấy cổ KB. Nhưng cái đôi tay của mụ ta như bị ánh sáng từ cái ghế vàng khi không phát ra chói lòa đẩy lui lại, đồng thời tranh của tứ đại kim cương cũng phát sáng như thể các ngài đang hiển linh khiến cho Morgana không thể làm gì được. Morgana như nhận ra mình đã bị không chế, mụ ta mở to hai con mắt mầu tím sáng rực kia ra. Ngay tức thì, bột của ngũ hành từ năm cái bát bốc lên, biến mắt mụ ta từ mầu tím sáng chói lòa thành một cái mầu đen tuyền. Morgana mỉm cười đứng khoanh tay trước ngực, đôi cánh đen thu lại phía sau lưng mà nói:
– Coi bộ phép thuật của nhà ngươi khá cao cường đấy, nhà ngươi bước vào lãnh địa của ta, lại còn khống chế ta là định có ý đồ gì?
Thấy rằng phép thuật trấn yểm của mình có thể bảo vệ được mình thì KB mới bớt lo phần nào. Ông ta ngồi chễm chệ trên ghế nói:
– Lãnh địa của người? Ngươi không thuộc về nơi này? Vậy tại sao lại tới đây cơ chứ?
Morgana đáp:
– Chủ của căn nhà này đã có giao kèo với ta, chính vì thì thế mà khi giao kèo kết thúc, nơi này thuộc về ta.
KB ngồi nghe thì như bắt đầu hiểu dần ra, quả nhiên là chủ trước của căn nhà này phải mở lối cho thế lực này vào, nếu không thì thế lực này không thể tồn tại ở đây lâu được. KB cứ ngồi đó thẫn thờ suy nghĩ, Morgana thấy KB không nói gì thì tiếp lời:
– Sao? Nói cho ta nghe, nhà ngươi đến đây với mục đích gì?
KB lúc này mới hỏi dò:
– Ta muốn lấy lại căn nhà này, nên hôm nay triệu hồi người đến đây là để ra điều kiện.
Morgana cười phá lên:
– Lấy lại căn nhà này?! Đừng có hòng.
Nói rồi mụ ta rang rộng đôi cánh và từ từ bước lại phía KB một lần nữa. Nhưng có lẽ KB đã chuẩn bị thực sự kĩ lưỡng, ông ta rút cái dây đai thắt lưng là một chiếc roi làm bằng da rắn ra mà quất mạnh về phía Morgana tóe lửa khiến mụ ta hoảng hốt lui lại. Thế rồi vắt ở phía sau thành ghế là một đoạn xích dài bằng vàng. KB một tay đưa lên trước mặt niệm thần chú, một tay tung sợi dây xích sắt ra, ngay tức thì sợi xích sắt như một con rắn quấn lấy Morgana và trói chặt mụ ta lại. Morgana vẫn không hề tỏ ra sợ hãi, vẫn bình thản đứng đó để cho sợi dây xích siết chặt mình. KB thấy mình đang ở cửa trên thì mừng thầm trong lòng, ông ta đứng dậy nói:
– Nhà ngươi nên nhớ rằng, ta có thể gϊếŧ chết nhà ngươi bất cứ lúc nào. Đừng bao giờ quên rằng, ngươi không thuộc về nơi này, nên thần thánh nơi này có thể tiêu diệt ngươi một cách dễ dàng. Nhưng ta vốn là kẻ tu tiên học đạo, không muốn gây thù chuốc oán nhiều nên mới tới đây mở lời tìm một cách hòa giải yên bình.
Morgana mỉm cười nói:
– Gϊếŧ chết ta?
Vừa hỏi dứt câu, tức thì khi không sợi xích sắt trên người mụ ta bỗng ngưng phát sáng mà tuột xuống đất kêu “leng keng”, năm bát đựng thứ bột tượng trưng cho ngũ hành để ở năm đầu cánh sao đồng loạt vỡ tan tành, hai con mắt của mụ ta lúc này lại sáng rực lên thứ ánh sáng chói lòa mầu tím. Morgana từ từ nhắm nghiền đôi mắt của mình lại và tiến tới phía KB, KB sợ hãi lùi bước tính ngồi lại xuống chiếc ghế vàng để phòng thân thì bất ngờ Morgana vung tay đẩy cái ghế ra phía cửa ra vào. KB bị Morgana ép lùi tựa lưng vào hẳn một bức tường, giờ này KB chỉ còn biết trông đợi vào tranh của tứ đại kim cương trên tường có thể bảo vệ mình mà thôi. Nhưng có lẽ cái hy vọng mong manh đó của KB cuối cùng cũng bị lụi tàn khi mà Morgana chỉ tung đôi cánh ra một cái thì ngay lập tức cả bốn bức tranh tứ đại kim cương ở bốn góc tường khi không như bị xé rách làm đôi. Morgana ép sát mặt mình vào mặt KB nói:
– Người nên nhớ, nhà ngươi đang đứng trên lãnh địa của ta. Thế nên đừng nói chuyện gϊếŧ ta ở đây.
KB bây giờ thực sự sợ hãi, ông ta đứng ép thẳng lưng tựa vào tường. Morgana đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt già nua của KB, qua cái vuốt đó, Morgana như nhìn ra được tương lai và quá khứ của KB. Trên môi mụ ta khẽ nở một nụ cười, Morgana rụt tay lại và nói:
– Ta phải công nhận phép thuật của nhà ngươi quả thực là cao cường, và phải gan dạ lắm mới dám tới đây triệu hồi ta.
Thế rồi Morgana từ lùi lại nhìn KB nói tiếp:
– Nể tình nha ngươi không thực sự biết rõ ta là ai thế nên ta sẽ đồng ý làm giao kèo với ngươi.
KB nghe đến đây thì thở phào nhẹ nhõm, Morgana tiếp lời:
– Nhưng, ta chỉ cam kết với ngươi một điêu đó là ta sẽ rút khỏi nơi này. Phần còn lại tự ngươi lo được chứ?
KB nghẫm nghĩ một lúc, thế rồi ông ta đáp:
– Được, điều kiện của ngươi là gì?
Morgana mỉm cười đáp:
– Có một kẻ đã trốn ra Bắc, và đang được thần thánh của các ngươi bảo vệ. kẻ đó đã lấy đi sức mạnh của ta. Giờ ta muốn có lại được nó.
KB lắng hỏi:
– Vậy ta phải làm sao để lấy được chứ? Hơn nữa ngoài Bắc rộng lớn như vậy làm sao biết hắn ở đâu?
Morgana lúc này mới mở to hai con mắt sáng chói lòa nói:
– Với sức mạnh của nhà ngươi, ngươi sẽ biết cách lấy lại sức mạnh đó cho ta, và nhà ngươi cũng có thừa khả năng để tìm được hắn. Hãy lấy lại những gì của ta mang về trả cho ta, thì ta sẽ rời khỏi nơi này. Chừng nào nhà ngươi mang được sức mạnh của hắn tới đây, thì lúc đó ta sẽ rời đi.
KB còn chưa kịp hỏi gì thêm thì Morgana đã lùi lại vào bên trong cánh cửa trắng và biến mất trong hư vô.
KB đứng thẫn thờ trên tầng 3 thêm một lúc nữa, rồi ông ta xuống nhà ra hiệu cho bốn đồ đệ có thể về, lại một lần nữa căn nhà số 368 Hoàng Diệu bị khóa trái cửa. Phải mất một tuần sau, Phong đã trở về với KB, cậu ta đã tìm ra được lịch sử của căn nhà số 368 Hoàng Diệu này. Thêm nữa, Phong đã lần ra được manh mối người cuối cùng của của dòng họ Nguyễn Phi, một người đang ở ngoài Bắc và được sự che chở của thần thánh.
Sau khi đã hoàn thành giao kèo, mang sức mạnh trả lại cho Morgana thì mụ ta đã giữ lời hứa rút lui khỏi căn nhà. KB phái đồ đệ thu dọn toàn bộ đồ đạc của mình khỏi căn nhà 368, đồng thời ông ta chôn ở vườn sau một viên đá phong thủy mầu đỏ tươi như máu, họa chăng viên đá đó chính là viên đá cuối cùng để hút hết những thứ âm khí còn vương vấn lại. Xong xuôi đâu đó, KB đợi đủ 49 ngày sau mới quay lại để thu dọn và làm mới căn nhà này. KB đã khéo léo dàn dựng để người dân xung quanh nghĩ là căn nhà này không thể ở được và tiếp tục bị bỏ hoang, KB đã cho tiền UBND để họ giả vờ xuống niêm phong lại căn nhà. Họa chăng ý KB thực sự là muốn âm khí tan biến hết trước khi để cho Việt nhận là chủ căn nhà. Thế nhưng trong quãng thời gian 49 ngày đó, người của UBND có báo cho KB biết tin có kẻ đột nhập vào căn nhà và đã bị bắt, khi hỏi ra tường tận và biết được hắn chỉ là một kẻ thích mạo hiểm đi tìm cái sự rùng rợn thì KB bảo UBND có thể thả cho hắn đi. 49 ngày qua đi, KB quay lại bảo người đào viên đá phong thủy mầu đỏ tươi chôn ở sân sau lên xem thì viên đá đó đã truyển thành mầu đen xẫm và vỡ vụn. KB bắt người vét cho sạch chỗ đá đó đem đi vứt và bắt đầu dọn dẹp lại căn nhà, tất cả những thứ gì thuộc về voodoo thì đều được mang đi đốt thành tro rải ở sông hết.
… Tại chùa Vạn Vong…
Sáng hôm đó Đoàn đang đứng quét lại cái mảnh sân trước chùa thì bất ngờ tiếng chó sủa ở đâu vang vọng. Đoàn ngẩng đầu lên nhìn về phía xa xăm, nơi con đường độc đạo dẫn thẳng tới chùa có bóng người thấp thoáng đang chạy tới gần. Đoàn như buông rơi chổi khi nhận ra đó là ông Danh, Đoàn vội vã lao về phía ông Dang. Ông Danh chạy tới chỗ Đoàn thở hổn hển, Đoàn hỏi:
– Bác… bác có tin vui cho cháu đúng không?
Ông Danh thở dốc nói hổn hển:
– Đúng vậy… cậu… cậu… có thể trở về nhà rồi…
Đoàn mừng đến rơi nước mắt, cậu ta ôm chầm lấy ông Danh nói:
– Bác nói thật chứ?! Cháu được về nhà rồi!!!
Ông Danh gật đầu, Đoàn chẳng cần hỏi thêm gì dài dòng, cậu phi như bay vào trong chùa lấy túi đồ. Thế rồi cậu chạy thẳng ra đường cái, vừa chạy vừa nhẩy cẫng lên vui sướng hét lớn:
– Tôi được về nhà rồi! Tôi được về nhà rồi!
Đoàn chạy như bay quên cả từ biết ông Danh. Ông Danh đứng đó nhìn theo Đoàn mà cũng mừng cho cậu ta phần nào, sau gần 2 tháng cuối cùng thì Đoàn đã không còn bị thế lực kia theo đuổi. Việc của Đoàn đã xong, thế nhưng về phía ông Danh thì có lẽ mọi chuyện vẫn chưa kết thúc, ông ta khá tò mò khi không hiểu ai hay như thế lực nào có thể đánh đuổi voodoo, để rồi cái căn nhà số 368 đường Hoàng Diệu kia có thể lột xác trở thành một tiệm chuyên may đo thiết kế áo dài có tên “Silk Road” (con đường tơ lụa).