368 HOÀNG DIỆU - Quyển 1 - Chương 6: Đường Độc Đạo
- Trang chủ
- Truyện tranh
- 368 HOÀNG DIỆU
- Quyển 1 - Chương 6: Đường Độc Đạo
Sau gần một tuần thất bại trong việc vận chuyển nguyên vật liệu, những người tình nguyện xây dựng chùa đã sợ hãi mà từ chối tham gia giúp xây dựng chùa. Cứ ngỡ rằng ngôi chùa này sẽ không bao giờ hoàn thành được, thế nhưng vị sư trụ chì này không hề bỏ cuộc dễ dàng một tẹo nào. Bẵng đi một tuần, không biết vị sư trụ chì này đã đi đâu và làm gì, nhưng rồi một ngày ông ta đã quay trợ lại cái thôn gần đó và vận động người dân giúp mình xây dựng ngôi chùa. Phải rất khó khăn thuyết phục, người dân trong thôn cuối cùng cũng được cảm hóa bởi ý trí cũng như tấm lòng nhân ai của ông muốn phổ độ chúng sinh nên họ đồng ý giúp đỡ. Việc vận chuyển nguyên vật liệu lần này diễn ra khá tốt đẹp nhưng mất khá nhiều thời gian và công sức, vì sao ư? Vị sư trụ chì này đã tìm ra một con đường độc đạo đi tới bãi đất đó, ông ta đã chăng cờ ngũ sắc của nhà phật, bùa vàng trấn yểm ở hai bên hàng cây con đường đó và hai sợi dây thừng được nhuộn đỏ buộc hai bên hàng cây. Những người vận chuyển vật liệu phải đi thành hàng một và bắt buộc phải đi trong con đường đó, từng người nối đuôi nhau, cho dù là vận chuyển vật liệu cồng kềnh hay nặng cũng phải dùng sức người. Con đường đó dẫn thẳng tới mô đất trên ngọn đồi cũng được cắm cờ, chăng dây, và yểm bùa trên các thân cây quây lấy một mô đất rộng. Mọi việc chưa dừng lại ở đó, sau khi vật liệu được tập kết đầy đủ trên mô đất, những người tình nguyện xây dựng chỉ có thể lên lại nơi đó giúp xây dựng sau khi mà mặt trời đã lên gần đến đỉnh và họ bắt buộc phải ra về khi mà mặt trời chuẩn bị lặn. Nghe đâu nếu như để trời tối hẳn hay như là lúc chưa sáng hẳn thì dù có là đèn đuốc và đi trên con đường độc đạo mà vị sư kia đã làm ra thì họ mãi mãi không bao giờ tìm được ngôi chùa hoặc là họ sẽ mãi mãi không xuống được khỏi đồi để ra đường cái.
Sau gần hai năm thi công, ngôi chùa cuối cùng cũng được dựng lên. Khi ngôi chùa được khánh thành và đi vào họat động thì ở tại ngôi chùa này có tất cả năm người tính cả vị sư trụ chì. Năm đầu thì còn khá nhiều người dân trong thôn hay như những vùng lân cận kéo tới ngôi chùa trong các dịp lễ tết. Nhưng năm tháng trôi qua, số lượng người lên chùa ngày một ít đi. Chưa kể đến việc, người ta vẫn thường thấy đích thân vị sư trụ chì này dẵn tăng ni phật tử xuống đồi hóa duyên hay như mua gạo muối. Thời gian cứ thế thấm thoát trôi qua, gần như không còn một ai lui tới ngôi chùa này nữa, và vị sự này cuối cùng cũng chỉ còn xuống hóa duyên hay như đi chợ một mình. Khi vị sư hỏi người trong thôn tại sao không ghé của chùa thường xuyên nữa thì họ nói rằng không hiểu vì lí do làm sao mà đường lên chùa ngày một ngoằn nghèo và rất khó tìm, đã có những người tính lên chùa nhưng họ cứ lẩn quẩn mãi mất nửa ngày giời không tìm thấy chùa đâu bèn quay đầu đi về. Nghe có vẻ vô lý vì đường lên chùa tính từ đường cái chỉ có độc đúng mộ con đường lên chùa. Nhưng có lẽ vị sư trụ chi này hiểu được cái nguyên nhân nằm sau câu chuyện hoang đường không tìm được chùa đó, thế cho nên mỗi lần nhe người dân nói vậy thì ông ta chỉ còn biết chấp tay lại và nói “nam mô a di đà phất”. Và rồi sau này, người trong thôn cũng không còn thấy vị sư trụ chì xuống núi hóa duyên hay như đi chợ nữa, họ nghĩ rằng vị sư chụ trì đã bỏ chùa ra đi và từ đó, cái ngôi chùa trên ngọn đồi hoang này dần dần chìm vào quên lãng.
Đoàn ngồi đó nghe xong cũng nói:
– Cháu cũng biết rằng trên ngọn đồi đó có một ngôi chùa, và bọn cháu đợt đó cũng đi theo cái con đường độc đạo đó từ chiều cho tới tối mịt, nhưng rồi cuối cùng cũng không tìm thấy ngôi chùa đó đâu nữa.
Ông Danh làm một hơi thuốc, thế rồi ông ta nhả khói nói:
– Nếu không có tâm thì sẽ không bao giờ tới được chùa Vạn Vong đâu, không lẽ nào nghe đến tên ngôi chùa rồi mà cậu vẫn không hiểu vì sao mà cậu không bao giờ tìm thấy được ngôi chùa đó?
Đoàn nghe đến đây thì trong đầu cậu ta mới bật ra hai chữ “Vạn Vong”, “không lẽ nào đến cả chùa chiền mà cũng bị ma quỷ chi phối mà giấu đi. Đoàn bỗng thốt lên:
– Thật là hoang đường, chùa chiền là chốn linh thiêng, làm gì có thứ ma quỷ nào dám lộng hành mà che giấu hay quấy rồi cơ chứ?
Ông Danh như hiểu ý Đoàn lắc đầu nói:
– Không một ma quỷ nào dám quấy rối hay như là che giấu, mà đơn giản là họ muốn ngôi chùa đó mãi mãi là của riêng họ mà thôi.
Nói rồi ông Danh gẩy tàn thuốc vào cái gạt tàn và nói:
– Trong khi đoàn của cậu làm video tư liệu trên con đường độc đạo đó, các cậu có gặp một con chó hoang. Các cậu cữ nghĩ rằng con chó đó đã dẫn đường đưa các cậu thoát khỏi việc bị ma dẫn đường… Nhưng trên thực tế thì, con chó đó dẫn các cậu đi xa ngôi chùa đó mà thôi…
Đoàn nghe đến đây mới đờ mặt ra, ông Danh nói tiếp:
– Bất kể một kẻ phàm phu tục tử nào nếu chưa học phép thuật mà tới được ngôi chùa đó rồi, thì sẽ phải mãi mãi ở lại đó, không bao giờ ra được. Đó chính là cái lời nguyền của ngôi chùa.
Đoàn hỏi:
– Vậy không lẽ nào vị sư trụ chì đó đã không thể nào thoát khỏi ngôi chùa đó?
Ông Danh mỉm cười từ từ nhả khói đáp:
– Ông ta cần gì phải thoát đi đâu khi mà ông ta ta đã đạt được nguyện vọng của mình. Có thể cậu không biết đó thôi, vị sư trụ chì đó đã hơn một trăm tuổi, tu thành đắc đạo và vẫn đang sống trên ngôi chùa đó.
Đoàn há mồm khi nghe ông Danh nói đến đoạn vị sư trụ chì kia vẫn đang sống trên ngôi chùa Vạn Vong.
Đoàn lại xách ba lô lên và đi vào con đường độc đạo đó để tìm đến ngôi chùa Vạn Vong. Theo như lời ông Danh nói, cậu bắt buộc phải lên được ngôi chùa đó để con quỷ hay như cái thứ đang ám cậu bắt buộc phải rời đi một thời gian. Bên cạnh đó, ông Danh bảo Đoàn không phải mang gì đi hết để chánh làm trễ nải việc tìm tới chùa Vạn Vong, và cậu bắt buộc phải đi một mình, và đi vào lúc mặt trời bắt đầu lặn. Một mình Đoàn đeo ba lô đi thong dong trên con đường độc đạo, cậu hướng mắt nhìn hai bên hàng cây nơi có chăng cờ và bùa chi chít mà có cái cảm giác lành lạnh ở gáy, có lẽ lần này đi một mình mà cho dù mặt trời chưa lặn hẳn thế nhưng Đoàn vẫn có cái cảm giác như có hàng trăm con mắt đang dõi theo mình ở bên ngoài hai sợi dây thừng. Đoàn cứ đi mãi, đi mãi cho tới khi mặt trời đã biến mất hẳn và cậu phải phụ thuộc vào đèn pin siêu sáng của mình. Cho dù ban ngày nóng đến đổ mồ hôi, vậy mà bây giờ thì Đoàn lại cảm thấy có phần hơi lành lạnh, cậu móc trong ba lô ra cái áo khoác gió mặc vào rồi lại đi tiếp. Càng đi Đoàn mới soi đèn sang hai bên và bắt đầu cảm thấy rùng rợn hơn nữa khi mà bùa yểm hai bên, cờ ngũ sắc, và thầm chí dây thừng có những nơi đã đứt hẳn và bùa chú và cờ thì rơi rụng đầy mặt đất. Đoàn bước chân như nặng dần khi mà cậu đang cố nhớ lại lần trước đi khắp cả con đường độc đạo này đâu có chỗ nào hoang xơ tan nát thế này đâu.”Không lẽ nào lần này mình mới thực sự tiến gần hơn tới ngôi chùa đó” Đoàn nghĩ thầm trong đầu còn tay cậu đang run lên từng hồi khi mà mắt cậu bắt đầu mờ ảo hình dung ra đủ thứ nhẩy bổ ra từ cái màn đêm sâu hun hút trước mặt kia.
Đi được thêm một đoạn nữa bất ngờ phía bên tay phải của đoàn, bên ngoài sợi dây thừng đỏ đã tróc sơn và có đoạn bị đứt rụng xuống kia là cái tiếng “lạo xạo” như thể có ai đi lại trên nền lá khô khiến cho Đoàn giật thót mình cầm đèn pin soi rọi như để tìm kiếm. Cái tiếng “lạo xạo” đó vẫn phát ra khiến cho Đoàn cuống cuồng soi rọi đèn khắp nơi mà trong đầu hình dung ra cái cảnh tượng một con quỷ hay một con ma sẽ nhẩy bổ ra ôm lấy cậu. Tiếng “lạo xạo” đó phát ra ngày một gần hơn cho tới khi đèn pin siêu sáng của Đoàn soi lên con chó ngày nào đang chui ra từ dưới lùm cây ven đường nơi đoạn dây thừng đứt nhìn Đoàn. Con chó này đứng nhìn Đoàn một hồi lâu thế rồi nó kêu lên những tiếng ăng ẳng với cái đuôi nghoe nguẩy. Mặc dù ông Danh đã dặn nếu như gặp con chó này thì nhất định không được đi theo nó nhưng nhìn nó Đoàn vẫn có một cái cảm giác gì đó rất chi là bình an. Đoàn ngồi khựu xuống một bên đầu gối đưa tay ra gọi. Con chó này chạy lại phía Đoàn liếm tay cậu, Đoàn vừa xoa vừa vỗ về nó, thế rồi cậu móc trong ba lô ra cái xúc xích ăn liền và bóc cho nó. Con chó ăn ngấu nghiến cái xúc xích đó như thể đói lắm, thế rồi Đoàn lấy cái bát nhựa đổ nước cho nó uống. Con chó được Đoàn cho ăn uống xong thì như có sức sống hẳn, thế nhưng ngay khi Đoàn vừa đứng thẳng người dậy tính tạm biệt nó thì con chó này bỗng ngoái đầu nhìn về phía xa xăm sau lưng cậu, Đoàn có hơi rờn rợn cũng quay đầu soi đèn lại về phía sau, không có một ai trong cái màn đêm đen đó cả. Đoàn nhìn con chó hỏi đùa như thể cậu đang cố chấn tĩnh bản thân vậy:
– Mày nhìn ai thế? Có ai ở đó đâu?
Con chó này vẫn ở tư thế đề phòng, đầu ngửng cao, hai mắt mở to, tái dựng đứng như thể đang theo dõi một ai đó. Đoàn cúi người đưa tay xoa đầu nó, thế nhưng con chó này đã cắn vào cổ tay áo gió của Đoàn mà lôi cậu đi, vừa lôi nó vừa kêu ăng ẳng. Bất ngờ bị nó kéo Đoàn ngã ra trên mặt đất, thế nhưng cậu vẫn cố đứng dậy mặc cho con chó này kéo Đoàn càng tợn. Con chó này hết cắn vào cổ tay áo rồi nó lại cắn vào ống quần và cố kéo Đoàn đi ra khỏi con đường độc đạo này. Đoàn cứ đứng đó giằng co, sau một hồi cậu có hơi bực mình quát:
– Cút ngay! Mày có biết là tao phải lên được ngôi chùa đó không?! Tao không đi theo mày đâu!
Con chó đó vẫn kêu lên ăng ẳng những tiếng như phân bua với Đoàn và cố cắn ống quần kéo đi. Thế nhưng bất ngờ nó dừng lại đầu đựng thẳng nhìn Đoàn, con chó này bắt đầu nhe nanh gầm gừ, dãi dớt chảy ra và nó sủa lên những tiếng dữ tợn. Đoàn nhìn hai con mắt của nó long lên sòng sọc tựa như nó sắp ăn tươi nuốt sống mình mà có hơi quýnh bèn lùi lại hạ giọng ngon ngọt:
– Ngoan nào cún con.
Bất ngờ một tiếng “soạt” đằng sau lưng Đoàn như vang lên khiến cậu giật thót mình. Giờ thì Đoàn đã nhận ra, thực sự có thứ gì đó đằng sau mình. Nhanh như cắt, Đoàn quay đầu nhìn lại sau lưng với cái đèn pin, không có một ai cả, đến khi cậu quay lại phía trước thì con chó đã chui lại vào bụi rậm mà mất hút trong màn đêm, chỉ còn tiếng sủa của nó vang vọng trong màn đêm. Chỉ còn một mình Đoàn đứng giữa con đường độc đạo, bất ngờ gió từ phía sau bắt đầu thổi mạnh, Đoàn xoay người run rẩy cầm đèn soi mà nhịp tim như đập nhanh dần, mồ hôi mồ kê vã ra như tắm. Cờ và bùa hai bên hàng cây bị gió thổi bay phất phới hướng về phía cậu. Gió ngày một mạnh dần cho tới khi bùa bị thổi bay khỏi cây và cơ bắt đầu gẫy răng rắc, dây thừng hai bên bắt đầu đung đưa một cách giữ tợn. Đoàn vẫn đứng đó chố mắt nhìn, chỉ đến khi cậu nhìn thấy một bóng đen phía xa xăm thì Đoàn mới quay người cắm mặt chạy.
Đoàn cứ thế cắm đầu cắm cổ chạy thục mạng, không biết cậu đã vấp ngã bao nhiêu lần. Đoàn cứ chạy mãi chạy mãi, nhưng trong thâm tâm cậu có linh cảm như cái bóng đen kia đang tiến lại rất gần rồi. Cuối cùng Đoàn cũng phải vứt lại cái ba lô trên đường, tay cầm đèn pin mà thục mạng chạy. Đoàn chạy tới khi hai chân như cứng đờ lại vì mỏi, thế nhưng mỗi lần cậu tuyệt vọng thì lại có tiếng con chó sủa vang vọng đâu đó như thể thúc giục cậu. Đoàn cố chạy thêm một lúc nữa, qua mấy đoạn đường ngoằn nghèo, bất ngờ Đoàn vấp phải cục đá ngã xõng xoài, Cây đèn pin trên tay văng ra khá xa và có lẽ do và đập mạnh nên nó tắt ngóm. Chỉ còn mình Đoàn nằm trên mặt đất trong bóng đem mầy mò “bỏ mẹ rồi” đoàn sợ hãi nghĩ trong đầu. Đoàn vứa mới đứng dậy thì bất ngờ cậu như bị ai tóm vào bắp chân, thế rồi một thứ gì đó nhọn găm vào bắp chân cậu khiến Đoàn đau đơn hét lên. Như phản xạ tự nhiên, Đoàn cố đạp chân ra phía sau và chạy, cậu chạy mãi, chạy mãi, bên tai Đoàn như bắt đầu nghe được tiếng tụng kinh gõ mõ vang vọng phía trước, một thứ ánh sáng đỏ phía trước bắt đầu dõ rần như cho Đoàn một niềm hy vọng. Đoàn cố hết sức bình sinh cắm đầu chạy, thế nhưng lại một lần nữa Đoàn như bị ai đó ngáng chân, cậu lao người về phía trước đập đầu vào thân cây bên đường mà choáng váng nhìn ra phía sau. Trong cái bóng đêm đen đó, Đoàn như nhìn thấy cái bóng đen đang đứng ngay trước mặt. Cái ý nghĩ đời mình đã có dấu chấm hết thì bất ngờ một vật gì đó bay qua mặt cậu lao về phía bóng đêm đó, tiếng sủa và ăng ẳng vang lên trong màn đêm “con… con chó lúc nãy” Đoàn nghĩ thầm trong đầu. Thế rồi Đoàn như dần lim đi khi mà bất ngờ cậu được ai đó kéo đi tiếp.
Đoàn tỉnh dậy thì thấy mình đang nằm trong gian chính của chùa, cậu xoa mặt ngồi dậy nhìn quanh, tuy biết đây là ngôi chùa bị bỏ hoang thế nhưng mà nó khá sạch sẽ. Đoàn cảm thấy có gì đó vướng vướng ở cổ chân, khi cậu lần tay nhìn thì phát hiện ra mình bị xích chân vào một cái cột, còn đang hí hoáy tìm cách mở, Đoàn để mắt thấy ngồi trước bàn thờ phật tổ là một nhà sư khoách trên mình bộ áo cà xa mới toanh. Đoàn rùng mình ngã ngửa người khi cậu nhận ra vị sư ngồi trước bàn thờ phật tổ đó chỉ còn là một cai xác khô. Một tiếng nói cất lên:
– Ông ta chưa chết đâu.
Đoàn quay đầu nhìn ra cửa, ông Danh đang ngồi đó cởi trần, trên người là vô vàn kí tự được vẽ bởi sơn trắng đang quện với máu từ những vết cào cấu đang rỉ máu. Ông Danh phi phèo điếu thuốc chỉ tay ra phía xa xa nói:
– Tạm thời cậu đã thoát khỏi cái bóng kia rồi.
Đoàn nhìn theo phía tay ông Danh thì thấy đúng là phía xa xa có cái bóng đen cứ đứng đó như thể nhìn vô chùa. Ông Danh đứng dậy nói tiếp:
– Rất xin lỗi cậu chỉ vì để cho cái kế câu giờ này thành công mà tôi đã phải giấu cậu. Cậu sẽ ở đây cho đến khi nào tôi tìm ra cách đánh đuổi con quỷ kia.
Đoàn sợ hãi nói:
– Nhưng mà ở đây làm gì còn ai khác, cháu lại còn bị xích chân như thế này.
Ông Danh không nói gì chỉ nhìn về phía cái xác khô của vị sư kia. Đoàn cũng quay đầu lại nhìn, bất ngờ vị sư này cúi gập người thế rồi ông ta đứng thẳng người dậy tiến về phía trước mặt ông Danh, vị sư chắp tay cúi chào, ông Danh cũng chắp tay chào lại, còn Đoàn thì sợ hãi mặt cắt không còn hột mấu khi mà cái vị sư da bọc xương kia có thể đi lại và cử động được. Ông Danh nói với Đoàn:
– Rồi cậu sẽ ổn thôi, tôi hứa với cậu.
Thế rồi ông Danh móc ở cái quần túi hộp quân đội ra tấm khăn đen choàng kín mặt và mồm rồi lẩn ra khỏi chùa mặc cho Đoàn ngồi đó gào lên:
– Không! Bác đừng bỏ cháu lại! Đừng bỏ cháu lại.