12 CHÒM SAO VÀ KHOẢNG THỜI GIAN CẤP 3 VUI VẺ - Chương 20: Chương 18
- Trang chủ
- Truyện tranh
- 12 CHÒM SAO VÀ KHOẢNG THỜI GIAN CẤP 3 VUI VẺ
- Chương 20: Chương 18
Thiên Yết nằm dài trên giường, lăn qua lăn lại mãi cũng không muốn dậy. Hôm nay là thứ bảy mà, cô muốn ngủ thêm tý nữa. Nhưng…
Reng… Reng…
“Alo? Tiểu Tử?”
“Dậy! Dậy mau! Chị sắp đi gặp cái tên khốn khiếp đó rồi!”
Tít… Tít…
Haiz… Song Tử là vậy, cứ thích nói nửa chừng rồi cúp máy, chưa kịp cho người ta trả lời gì hết. Thiên Yết uể oải bò xuống giường. Cái bà chị họ này…
15 phút sau tại nhà Song Tử…
“Giờ chị tính sao? Đồng ý hay không đồng ý?” Thiên Yết ngồi khoanh chân, tay chống cằm nhìn Song Tử đang loay hoay chọn váy.
“Chị nghĩ chắc đồng ý đại đi, dù sao cũng chỉ là quen thôi mà. Cái này được không?” Song Tử xoay người sang Thiên Yết, đưa bộ váy ướm lên người.
“Không, quá già! Vậy cũng được. Nhưng mà… haiz… thôi không gì…”
“Okay! Chị chọn bộ này! Lets go, lets go! Chị trễ 10 phút rồi!!!”
“……………”
Công viên 30 phút sau…
Thiên Yết tìm được một chỗ núp khá hoàn hảo theo lời của Song Tử để theo dõi hai người. Nếu tên Pan dám giở trò gì, cô sẽ gọi người ra hỗ trợ.
“Pan.” Song Tử với chiếc áo crop top màu trắng phối với váy da đen và đôi boots trông cực kỳ xinh xắn. “Xin lỗi, tôi đến trễ.”
“Song Nhi, em đẹp quá.” Pan tiến lại, nắm lấy tay cô, kiss nhẹ lên đó.
“Nah~ cảm ơn, nhưng đừng gọi gọi tôi bằng cái tên đó.” Song Tử nhanh chóng giật tay lại, mắt lơ đễnh nhìn sang chỗ khác.
“Song Tử, em biết nếu không nghe lời anh thì anh sẽ nói chuyện đó ra chứ?”
“Okay, okay, fine! Honey, chúng ta đi đâu bây giờ?” Song Tử cố nặn ra nụ cười giả tạo nhất có thể.
“Tốt.” Anh kiss nhẹ lên má cô nhưng bị cô đẩy ra. “Được thôi, đến chỗ mà em thích nhất đi, gắp thú nhé.”
“Ờ.”
Thiên Yết thở dài, vì Pan mà cô phải ngồi đây bị muỗi đốt. “Tên Pan chết bầm.” Cô mắng khẽ.
“Này, cho em. Lúc trước em rất thích gắp thú mà, không có hứng thú sao?” Khoé miệng Pan khẽ nhếch lên, ánh mắt nhìn Song Tử đầy thích thú.
“Em thích lắm, cảm ơn anh.” Song Tử cười giả lả, đoạn nghĩ thầm. “Thích cái @&%*#¥€ ấy! Đồ điên!”
Bộp.
Một cậu con trai do không để ý nên đụng vào người cô.
“Xin lỗi. Ô?!”
Sư Tử mở to mắt nhìn Song Tử đang đi với một chàng trai lạ mặt. Quái, cậu nhớ cô từng nói cô không có bạn trai cơ mà. (Đừng hỏi ta vì sao Sư Tử lại hỏi Song Tử có bạn trai chưa :>)
“Cô….”
Ngay khi cậu vừa định mở miệng nói tiếp trong gương mặt bối rối của Song Tử và ánh mắt tò mò của Pan, Thiên Yết đã nhanh chóng xuất hiện, ôm lấy cánh tay cậu.
“Anh đi lâu quá đấy, làm em chờ mãi. Đi thôi!” Thiên Yết cười gượng rồi gật đầu với Pan một cái. “Xin lỗi, bạn trai tôi nhầm người ấy mà. Đi anh! Nhanh lên!!!”
“Ể?!” Sư Tử nghệch mặt ra, hết nhìn Song Tử lại nhìn Thiên Yết rồi quay sang Pan.
Nói đoạn, Thiên Yết kéo Sư Tử đi mất hút. Lúc này, Song Tử cô mới có thể thở phào nhẹ nhõm, đưa tay lên vuốt vuốt ngực.
“Kia không phải là Song Tử à?” Sư Tử nhìn Thiên Yết, thắc mắc.
“Đúng là chị ấy, nhưng… haiz… Thầy cứ ngồi đây theo dõi đi.” Thiên Yết nhăn mặt, kéo Sư Tử núp xuống một bụi cây gần đó. Thú thật, có cậu cô cũng yên tâm hơn, nếu như lỡ xảy ra chuyện gì, chắc hẳn cậu cũng có thể giải quyết, nhỉ?!
“Okay…” Sư Tử vẫn là khuôn mặt chẳng hiểu gì, cùng Thiên Yết núp trong bụi cây quan sát. “Nhưng đó là ai vậy?”
“Anh ta tên Pan, là bạn trai cũ của Tiểu Tử, em cũng chả biết hắn muốn quay lại làm gì nữa. Tên này lúc trước quá lăng nhăng nên bị Tiểu Tử đá, chắc là muốn nối lại tình xưa đây mà.”
“Ồ, ra vậy.” Sư Tử gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, sau đó lại lặng lẽ đánh giá đối tượng tên Pan kia.
Sau hơn 30 phút chơi vài trò chơi, tâm trạng Song Tử cũng khá lên đôi chút. Cô chạy nhảy khắp nơi, chụp ảnh rồi còn làm trò với Pan nữa.
“Đấy mà gọi là cô ấy đá hắn sao?” Sư Tử nói khẽ.
“Em hiểu mà, em hiểu tính của chị ấy mà…” Thiên Yết hắc tuyến giăng đầy đầu, cảm giác như có một con quạ bay ngang không ngừng kêu éc éc.
“Song Nhi, anh muốn dẫn em đến một nơi.”
“Đi đâu? Đi đâu?” Song Tử hào hứng hỏi.
“Đi theo anh.”
“Okay!”
Thiên Yết giật mình nhìn Song Tử hồ hởi bước theo Pan, thậm chí còn quay lại đá mắt với cô nữa chứ.
“Thầy, đi theo, mau lên! Mau lên!”
“Ờ ờ…”
Sư Tử chớp mắt vài cái, không nhanh không chậm liền kéo Thiên Yết chạy như bay ra chiếc moto phân khối lớn màu đen của anh.
“Moto á?”
“Uh, nhanh lên, không kịp nữa bây giờ!”
Sư Tử vừa nói vừa cài dây nón bảo hiểm cho cô, điều này làm Thiên Yết có chút rung động. Tại sao cậu lại giúp cô nhỉ? Sư Tử trông khá nghiêm túc, không hề có vẻ cợt nhả như ngày thường. Thiên Yết khẽ mỉm cười, ánh mắt nhìn cậu thoáng chút ấm áp.
“Em ngây ra đó làm gì! Đi mau!”
Sư Tử nói lớn làm Thiên Yết giật cả mình, vội vàng nhảy lên yên sau.
Chiếc xe phóng nhanh như xé gió, Thiên Yết sợ hãi ôm chặt lấy Sư Tử không dám buông. Phía yên trước, có người nào đó bạc môi cười đắc ý.
“Anh định dẫn tôi đi đâu vậy Pan?” Song Tử thò đầu ra ngoài cửa kính xe hơi, thưởng thức cảm giác gió len lõi qua từng lọn tóc.
“Song Nhi, em làm ơn ngồi yên được không? Coi chừng cái đầu đó.” Pan cười khổ, tại sao bây giờ anh lại biến thành người trông trẻ thế này.
Két… ét… t… t…
Cuối cùng, hai chiếc xe cùng lúc dừng lại ở một nhà nghỉ nhỏ bên ngoài thành phố.
“Nhà nghỉ Marmeld. Nhà nghỉ… Nhà nghỉ? Nhà nghỉ sao?” Song Tử giãy nãy lên. “Nè!”
“Sao? Em nói muốn đi theo anh đến đâu cũng được mà.” Pan nở một nụ cười nửa miệng, vẻ tinh ranh hiện lên rõ nét.
“Buông ra! Anh! Buông tôi ra!!!”
Sư Tử và Thiên Yết bắt đầu xuống xe, theo dõi tình hình. Thấy Pan hai tay kéo Song Tử vào nhà nghỉ nhỏ, cả hai nhìn nhau tròn mắt.
“Có chuyện rồi thầy! Chúng ta phải làm sao đây?” Thiên Yết sợ hãi lay lay cánh tay của Sư Tử.
“Em ở đây, thầy ra đó. Okay, ngồi yên nhé!”
Nhưng khi Sư Tử vừa đứng dậy định xông ra thì đã có một bóng đen đột ngột đứng chắn phía trước làm cậu phải dừng lại.
“Ma Kết…” Thiên Yết nói khẽ, ánh mắt nhìn cậu đượm buồn.
Bốp!
Một cú đấm ngay giữa mặt làm Pan lảo đảo lùi lại, tay buông Song Tử ra. Do mất đà, Song Tử loạng choạng bật ngửa ra sau. May thay, cánh tay của Ma Kết đã nhanh chóng ôm eo, kéo cô vào lòng.
Một mùi hương bạc hà đầy nam tính bao bọc lấy Song Tử, cánh tay rắn chắc giữ lấy sau đầu cô. Đây cũng không phải là lần đầu tiên có người ôm cô áp vào lòng ngực. Nhưng không hiểu sao, cái cảm giác như thế này, cái cảm giác Ma Kết ôm cô như thế này… Song Tử đỏ mặt đứng yên, không dám động đậy.
“Tao chẳng phải đã nói mày rồi sao, tên kia.” Ma Kết cất giọng trầm trầm, ánh mắt thâm trầm hướng về phía Pan.
“Song Tử là của tao, nghe rõ chưa? Cô ta là bạn gái của tao, liên quan gì đến mày?” Pan một tay chống dưới dất, một tay lau máu ở khoé miệng.
“Mày…!”
Không nhanh không chậm, Ma Kết để Song Tử sang một bên, xông vào đánh nhau với Pan.
“Này! Dừng lại!” Song Tử hai tay ôm Ma Kết từ đằng sau, miệng không ngừng la hét. “Dừng lại Ma Kết!”
Cô một tay chắn trước ngực Pan, một tay đẩy Ma Kết ra.
“Em có muốn bị hạ hạnh kiểm không?”
“Hey, tôi vừa cứu cô đó!” Ma Kết bất mãn nói, tay chỉ về phía Pan. “Hắn không đáng để cô quan hệ đâu Song Tử.”
“Quan hệ? What the…?! Hey hey hey, anh nghĩ tôi với anh ta…. no no no, thats imposible!”
“Này, hai người biết tôi vẫn còn ở đây chứ?” Pan nhướn mày, hai tay đút vào túi quần.
“…………..”
Ma Kết không nói hai lời, một tay kéo Song Tử đi mất.
“Wey wey, nè!”
—————————–
“…………..”
Thiên Yết nhìn theo bóng lưng của Ma Kết, trong đầu nghĩ vẩn vơ gì đó. Cô ngồi bệt xuống bãi cỏ, ánh mắt nhìn về phía xa xăm.
Sư Tử hết nhìn Ma Kết lại nhìn Song Tử, nhưng đôi mắt cậu chợt trùng xuống khi liếc sang Thiên Yết. Đúng là, cái cảm giác không thể có được cái mà mình muốn, rất khó chịu. Sư Tử thở dài, đưa tay kéo lấy tay Thiên Yết đứng dậy.
“Hết chuyện rồi, về thôi.”
“Uhm…”
Thiên Yết không nói gì, chỉ im lặng để yên cho Sư Tử đội nón cho cô. Cô ngồi lên yên sau, choàng tay ôm lấy Sư Tử.
“So… em định về nhà luôn à?”
“Uhm…”
“Có muốn đi ăn ở đâu không?”
“Tuỳ thầy.” Thiên Yết tay siết lấy tấm lưng rộng lớn ở phía trước, khẽ áp đầu vào.
“Yết Yết…” Sư Tử thở dài.
Chiếc xe lao vun vút trong gió, xé toạc đi những suy nghĩ trong đầu của cả hai.
—————————–
“Ma Kết, buông ra! Thả cô ra! Ma Kết!” Song Tử cuối cùng cũng rút được bàn tay về. “Em làm cái quái gì vậy? Tại sao tự dưng lại kéo cô đi?” Cô xoa xoa cổ tay, không biết đây là lần thứ mấy cậu nắm tay cô như thế rồi.
“Không biết.” Ma Kết trả lời nhẹ tênh.
“Không biết? Cô biết em thích cô nhưng em cũng phải biết cô lớn tuổi hơn em chứ. Như vậy không được!”
Ma Kết mặt đen như đít nồi: “Huh? Tôi thích cô hồi nào?”
“Vậy tại sao em lại nắm tay cô? Tại sao lại kéo cô đi? Huh? Trả lời đi!” Song Tử gào lên, trong lòng bức bối, thập phần khó chịu. Cậu nhóc này, xuất hiện mọi lúc mọi nơi cứu cô khỏi tên Pan, không lẽ đó chỉ là tình cờ tương trợ?
“…………..”
Ma Kết không nói gì, chỉ xoay người đi, bỏ mặc Song Tử hậm hực đứng đó.