[12 CHÒM SAO] PHI THƯỜNG - Chương 47
Quả thật kiếm pháp của những người này rất tốt, có người kết hợp với năng lực của mình một cách nhuần nhuyễn. Thế nhưng vẫn còn kém so với Tùng Khánh, dù sao anh ấy nói vẫn chưa phải cao thủ nên chắc cũng mới gia nhập thôi. Bọn nó vẫn đối phó được khi chủ yếu sử dụng những kỹ năng mới học.
Bốn người tham gia đại hội kiếm thuật chủ trương giữ sức và giấu chiêu nên chỉ đánh đơn giản. Còn lại thì:
Thiên Bình đấu với một kiếm sĩ khá ưa nhìn và nhã nhặn. Cô nhận ra ngay anh ta không chịu dốc sức thì nhíu mày. Người kia thấy vậy cười gượng:
– Thật ra tôi thấy trận đấu này thật vô nghĩa. Tôi không đánh với con gái, hơn nữa nhỏ tuổi hơn mình. Với lại chắc các em không gặp cậu ta đúng không?
– Không, chúng tôi có gặp đấy.
Thiên Bình thẳng thừng nói, anh chàng kia đơ luôn. Mà cái chính là cô ghét nhất tên nào vì là con gái nên coi thường. Dù vậy, anh chàng kia có vẻ rất lịch sự, hiểu biết lí lẽ nên cô hạ giọng, nhẹ nhàng nói:
– Tuy bọn tôi đúng là không có đánh người kia, nhưng giờ anh không đánh cũng không được đúng không? Thế này đi, gần đây bọn tôi luyện tập rất chăm chỉ (10 ngày mà còn khổ hơn ba thu), anh dốc sức, giúp tôi thử chiêu một chút được không?
Anh chàng dù có chút do dự nhưng cũng gật đầu chấp thuận. Thiên Bình cười nhẹ, rút ra những lưỡi dao tầm trung vứt lên không. Cô điều khiển chúng hòa vào gió rồi phất tay tấn công đối thủ. Thầy Cao nói nên tập trung vào một vật thể làm trung gian sẽ dễ dàng hơn.
Kiếm thuật điêu luyện cùng tốc độ nhanh nhẹn giúp anh chàng tránh những vũ khí kia dễ dàng. Không ngoài dự đoán của Thiên Bình. Lúc người kia lộn người tránh, chân sắp chạm đất thì xuất hiện một cơn lốc nhỏ ngay dưới chân, hất tung lên khiến anh ta mất đà ngửa ra sau. Anh ta chống kiếm xuống đất, định lấy đà bật lên thì một lưỡi dao xẹt tới. Anh chàng đành nghiêng người tránh, phát hiện ngay dưới người mình có một cơn lốc khác.
Kết quả anh ta bị đánh bật lên, bao vây bởi một cơn lốc ám khí. Anh chàng cau mày dồn sức đánh ra một chiêu xẻ đôi cơn lốc. Nhưng kiếm vừa hạ, những điểm chí mạng trên cơ thể đã bị chĩa nhiều lưỡi dao sắc nhọn. Thiên Bình công nhận, tập trung điều khiển riêng từng cái nhỏ có độ chính xác cao vô cùng tốn sức.
Bên phía Cự Giải, cô đấu với một cô gái có vẻ hiếu thắng và cao ngạo. Bằng chứng là cái nhìn khinh thường cô ta ném cho cô kia. Cự Giải vung tay, xung quanh cô xuất hiện những đốm sáng nhỏ. Cô lại rút cây sáo của mình ra sẵn sàng thổi.
Cô gái kia chủ động tấn công, kết hợp kiếm thuật cùng năng lực thực vật. Những dây leo quấn quanh thanh kiếm cùng những cây nhỏ mọc lên xung quanh chứa đầy gai nhọn, nếu không nhầm thì chắc chắn có độc.
Cự Giải điều khiển đốm sáng tấn công, bản thân vừa né tránh tạo khoảng cách vừa thổi sáo. Tiếng sáo du dương trầm bổng vang lên khiến cô gái kia cảnh giác. Tuy vậy cô ta vẫn lao tới tấn công, những dây leo kết thành mạng lưới hướng Cự Giải trùm tới. Thường thì Cự Giải sẽ bay lên tránh, có điều vì cả bọn đã thống nhất chỉ dùng những gì mới học nên phải tự lực cánh sinh rồi.
Tiếng sáo cao hơn vài bậc, tấm lưới gai chuyển động chậm lại, những đốm sáng nhanh hơn gấp đôi. Cô gái kia lúc này mới bỏ thái độ coi thường, cảm thấy không ổn. Linh lực truyền đến dây gai bị gián đoạn, cơ thể dù bao bọc bởi linh lực vẫn trở nên chậm hơn. Đối phó với những đốm sáng kia lại càng khó khăn.
Roẹt. Một đốm sáng xẹt qua mặt cô gái, để lại một vết cắt mảnh nhỏ. Cô ta tức giận, xuất linh lực cùng sử dụng tuyệt chiêu của mình hướng Cự Giải đánh tới. Cự Giải nhíu mày tránh đòn nhưng tay vẫn bị cắt một đường. Cô không để tâm, đưa tay về phía những đốm sáng. Chúng vòng quanh cô gái, xếp thành vòng tròn, lập tức bao bọc đối thủ bằng một chiếc lồng ánh sáng xinh đẹp.
Cô gái nhắm mắt, đường kiếm mạnh mẽ xẻ đôi chiếc lồng. Tức thì một bàn tay bóp lấy cổ cô, lưỡi dao lạnh lẽo chạm vào da thịt khiến cô gái rùng mình. Cự Giải đằng sau cô gái, thấy mình có chút ngu khi liều mạng xông vào đám dây leo. Tuy chỉ bị xước ngoài da nhưng nó có độc a.
Chỗ Xử Nữ có vẻ lúc nào cũng náo nhiệt. Xử Nữ đấm hai tay xuống đất, trước mặt địch thủ mọc lên những rễ cây khổng lồ tấn công. Từ những rễ cây lại mọc ra những cây nhỏ, uốn lượn trực chờ trói nuốt con mồi. Một vài loại là cây ăn thịt, một vài lại mọc ra những bọc to tướng dần phình ra.
Thầy Cao nói thay vì triệu hồi từng loại từ đất, tập trung trên một vài nhánh cây lớn sẽ tiết kiệm thời gian và linh lực hơn. Đối thủ cảu cậu là một kiếm sĩ thuần thục kiếm thuật. Đôi mắt sắc lạnh không lay chuyển, tay vẫn giữ tư thế cầm chuôi kiếm chuẩn bị xuất chiêu.
Những đóa hoa đủ màu bung nở, phấn hương theo đó tản ra một vùng quanh đối thủ. Người kia cau mày, thoắt cái đã thoát khỏi vòng vây, tư thế không đổi, vậy mà mấy bông hoa đã tan tác tàn lụi. Cậu ta chợt liếc dưới chân, nhảy lùi một bước đúng lúc bọc nhỏ ở đó phát nổ.
ĐOÀNG. Không ngờ nhỏ như vậy mà sức công phá vô cùng lớn. Ngay lập tức những cây ăn thị bắt đầu tấn công. Người kia vừa chém hạ chúng, vừa phải tránh dịch axit cực mạnh bắn vào người. Hoàn toàn không thể tiếp cận Xử Nữ khi cậu di chuyển quanh đám thực vật của mình. Xử Nữ điều khiển chúng tấn công, vừa cạp vừa nổ tưng bừng. Tuy vậy, vẫn chưa thể khiến đối thủ khó khăn.
Cuối cùng tất cả dừng lại, kiếm sĩ nhíu mày nhìn Xử Nữ đang cười như quỷ đòi mạng, Chợt phát hiện ra vị trí của mình.
– Chết đi.
Tách. Sau cái búng tay của cậu là một vòng tròn những bọc nổ to nhất bao quanh kiếm sĩ đồng loạt phát nổ. Vụ nổ kinh thiên động địa làm rung chuyển cả sân đấu to tổ chảng. Trên biển lửa là một thân ảnh vụt lên, tuy quần áo có chút rách nhưng xem ra vẫn chưa bị thương. Quả là có thực lực. Xử Nữ cong môi, giọng nguy hiểm:
– Bắt được rồi.
Tức thì một nhánh rễ nhỏ quấn quanh chân kiếm sĩ. Cậu ta đột ngột thấy sức lực cạn kiệt, kiếm trên tay lơi lỏng dần rồi rơi xuống, Rễ cây trói lấy người kia đưa đến trước mặt Xử Nữ, cậu cười:
– Thế nào, mày là người đầu tiên thử rễ sinh lực của tao đấy. Cảm ơn vì trận đấu, mày mạnh đấy.
Kim Ngưu dùng đất để phòng thủ, còn tấn công thì dùng thể thuật. Tuy vậy vẫn phải thiên về phòng thủ hơn, chưa kể cô muốn xem mình trụ được đến đâu thì đối thủ rõ ràng không yếu đến mức bị hạ bởi thể thuật mới nâng cấp của cô. Vì không thể phòng thủ mà thắng được nên cô hợp tác với một đứa chuyên tấn công.
Kim Ngưu cùng Song Tử kết hợp, Kim Ngưu dùng năng lực bảo vệ cả hai trong khi linh thú của Song Tử sẽ tấn công. Đối thủ của hai người có vẻ cũng kết hợp chiến đấu. Song Tử xuất chiêu trước, triệu hồi Kim Quang Lân và Hắc Hổ. Bên kia, cô gái tấn công Song Tử và Kim Ngưu trong khi chàng trai sẽ đối phó hai linh thú.
Kim Ngưu lập tức tạo một bọc đất lớn bọc kín hai người. Song Tử chỉ chỉ:
– Ê, làm gì thế?
Kim Ngưu tự hào đưa ngón cái lên:
– Hay không? Lớp đất bảo vệ này vô cùng rắn chắc. Nếu không dùng linh lực hơn hẳn sẽ không thể công phá, ghê chưa hahaha.
Song Tử mặt không cảm xúc một lúc rồi đập cái bốp vào đầu con bạn.
– Mày bị ngu à? Tự nhốt mình thế này không ngạt chết thì lúc giải cũng bị địch tập kích. Đem nhốt địch còn nghe được. Mà nhốt tao vào đây rồi tao không thấy linh thú của tao thì điều khiển thế nào?
Kim Ngưu xoa xoa đầu ấm ức, đang thử nghiệm thôi mà gắt vậy. Cô đưa tay ra trước, tức thì khối đất vỡ tung văng mạnh ra tứ phía, tạm thời khiến cô gái kia phải lui lại phòng thủ. Song Tử mắt giật giật:
– Tao có cảm giác mày vừa đắp mộ cho hai đứa.
Hai linh thú đang quần nhau với tên có năng lực điều khiển kiếm hay gì đó kia, vì chưa có lệnh tấn công nên chỉ vờn qua lại. Song Tử lập tức ra chỉ thị:
– Hắc hổ, Cường Linh tấn công cô ta. Kim Quang Lân, Dương Quang Chiếu.
Hắc Hổ vận linh lực, cơ thể lớn lên gấp đôi, tốc độ không giảm tấn công nữ kiếm sĩ đang phá vỡ tường đất của Kim Ngưu. Kim Quang Lân tỏa sáng rực rỡ chói mắt, nhiệt lượng lớn tỏa ra dùng tốc độ ưu việt tấn công chàng trai. Anh ta vừa phải đối phó nó, vừa phải trợ giúp nữ kiếm sĩ tránh Hắc Hổ để tấn công hai người kia.
Song Tử cười lớn:
– Haha, xem công sức luyện tập của ta và linh thú đây.
Hắc Hổ móng vuốt dài ra, sắc bén vô cùng, tốc độ tăng lên đáng kể. Kim Quang Lân cuộn lại bắn ra chùm tia sáng thiêu đốt mọi thứ. Thầy Cao có dạy cô cách cung cấp linh lực cho linh thú. Vốn dĩ linh lực của triệu hồi sư đã lớn hơn những người khác rất nhiều mà.
Kim Ngưu thấy phòng thủ chán rồi thì nhảy ra dùng thể thuật một chút. Gì chứ Bảo Bình và Xà Phu ra tay chẳng nương tình gì cho cam. Kiếm thuật của nữ kiếm sĩ cũng không phải dạng vừa, có thể né tránh Hắc Hổ cùng tấn công Kim Ngưu. Kim Ngưu lộn người ra sau, dùng đất làm lá chắn đỡ nhát chém, tạo điều kiện cho Hắc Hổ lao lên, một đường làm nữ kiếm sĩ dính một vết cào.
Chàng trai kịp thời ứng cứu, cả hai lại hợp sức đối phó hai linh thú. Kim Ngưu thở dài:
– Haiz, phòng thủ còn mệt hơn tấn công nữa, chán chết.
Song Tử không để ý con bạn than thở, nhắm mắt. Linh lực lan tỏa, tiếp sức cho hai linh thú tấn công càng mãnh liệt. Cuối cùng cô hét:
– Được rồi, Kim Ngưu, Mộ Đất cho hai tên kia.
Kim Ngưu ngơ ngác, theo phản xạ tạo bọc đất như lúc nãy bọc kín hai người kia. Song Tử vỗ vỗ vai con bạn:
– Rồi, ép chết chúng nó đi.
Kim Ngưu mặt đen hầm hừ:
– Giờ tao muốn ép chết mày thì có. Cái gì mà Mộ Đất hả?
Về phần Bảo Bình, cậu không có ý định dùng thể thuật đấu. Đối phương là kiếm sĩ, có điên mới tay không đối đầu. Thật ra thì Bảo Bình cũng không tính là đầu óc bình thường, cơ mà vẫn chưa đến nỗi.
Trên tay Bảo Bình xuất hiện một cây cung bằng nước, tay kia xuất hiện 3 mũi tên nước ở áp lực cao. Cậu giương lên, bắn một phát. Ba mũi tên bay đi, trượt cả ba. Bảo Bình gật gù, quả là bản thân bắn cung không giỏi mà.
Đối thủ của cậu là một kiếm sĩ hệ hỏa. Kiếm cậu ta được bao bọc bởi lửa, khá giống Bạch Dương. Nhưng Bạch Dương là tạo hình lửa thành kiếm, còn người này dùng kiếm thật. Anh ta đang nhìn Bảo Bình với con mắt không thể hiểu nổi cậu đang làm gì.
– A, tên nào đánh lén ông đấy?
Cả hai không hẹn nhìn về phía sau hỏa kiếm sĩ. Một người đang ôm tay bị thương nhăn nhó, đứng trước mặt là Thiên Yết đang nhìn về phía này. Bảo Bình lập tức chỉ đối thủ của mình:
– Nó đấy.
Hỏa kiếm sĩ trợn mắt:
– Vu oan hả, ông đây dùng lửa chứ không dùng nước.
Trong khi đó, Thiên Yết đưa ngón cái lên khen ngợi. À thì tên bay đạn lạc, Bảo Bình cậu cũng đâu có cố ý. Hỏa kiếm sĩ hừ lạnh:
– Thôi vậy, tôi giải quyết luôn hai tên. Cậu lui lại đi.
Người kia bị thương tay thuận, đành chập nhận phương án đó. Cơ mà chưa kịp “lui lại” đã thấy đường kiếm của Thiên Yết lia đến. Vừa tránh vừa đỡ, tên đó gào lên:
– Này, đánh người bị thương, thừa cơ trục lợi hả? Có phải kiếm sĩ không thế?
Thiên Yết không hề nao núng, hay đúng hơn là cậu chẳng thèm quan tâm:
– Thời cơ không đến hai lần, xem chiêu.
Hỏa kiếm sĩ nhanh chóng đến ứng cứu, Bảo Bình bên ngoài vỗ tay cổ vũ nhiệt tình. Thiên Yết dừng lại, cúi đầu nhặt viên đá thẳng tay ném vào đầu Bảo Bình.
– Thằng ngu, vỗ cái đầu ấy. Đối thủ của mày kìa, ra mà hốt.
Bảo Bình nghiêng đầu tránh, cãi lại:
– Tao có đánh dấu gì đâu, sao mày nghĩ nó là đối thủ của tao?
Trong khi hai thằng bắt đầu cãi nhau chí chóe thì hỏa kiếm sĩ âm thầm tập kích Thiên Yết. RẦM. Và bị thứ gì đó đè bẹp dí. Đinh Tử vẫn đang giơ chân tròn mắt nhìn. Ầy, có phải cậu vừa làm người “vô tội” bị vạ lây không?
Thiên Yết lần nữa giơ ngón cái, đá tốt lắm.