[12 CHÒM SAO] PHI THƯỜNG - Chương 30
1 tuần trôi qua nhanh chóng, bọn nó tập hợp tại lớp lần cuối rồi chia nhau lên đường. Mỗi nhóm có một lộ trình riêng nên không nhóm nào đi cùng nhóm nào.
Xà Phu đợi họ bên ngoài, Song Ngư chạy lại muốn gặp Ryo đang được Xà Phu trông giúp thì thấy cậu ta đang nhếch miệng nhìn con tinh tinh đầy mờ ám. Còn Ryo tội nghiệp có vẻ đau khổ bất lực gì đó. Thấy Song Ngư đi tới, nó lập tức nhảy vào lòng cô.
Song Ngư: …
Chẳng phải mọi lần thấy cô là tránh như tránh tà sao? Cái biểu hiện gì đây?
– Song Ngư, tốt nhất là tránh xa tên đó ra.
Ma Kết chứng kiến Ryo chủ động nhảy tới chỗ Song Ngư thì không khỏi ngạc nhiên. Song Tử nổi máu yêu động vật, âu yếm Ryo đủ kiểu khiến con tinh linh kêu lên khó chịu:
– Làm gì thế? Tránh ra chút đi.
11 con người: …
Họ chắc không nghe nhầm đâu nhỉ? Có phải nó vừa nói không? Ma Kết thấy biểu hiện của đám bạn thì không lạ gì, giải thoát cho Ryo đang bị ôm chặt cứng. Đúng như dự đoán, sau khi lên xe đường dài, chẳng đứa nào bận tâm về chuyện một con tinh linh biết nói chuyện nữa.
Cự Giải đột nhiên hỏi Xà Phu:
– Cậu còn năng lực nào nữa không Xà Phu?
Cả đám đang nhốn nháo cũng ngưng lại tò mò. Xà Phu hừm một tiếng nói:
– Các cậu có thấy gọi trống không với thầy là vô lễ không?
13 người nghe xong đồng loạt bẻ tay. Xà Phu cười thân thiện:
– Đùa thôi, tôi có một năng lực nữa là sao chép.
– Sao chép? – Thiên Bình hỏi lại, sao chép cũng có nhiều dạng. Không biết cậu ta là loại nào.
Xà Phu ợm ờ cho qua, cũng không muốn nói thêm, thoải mái ngả lưng một chút. Đến trường Space chắc sẽ mệt đây. Ma Kết nhìn hành lý của Thiên Yết tò mò hỏi:
– Mày mang cái gì đi thế?
Nhân Mã ở hàng ghế bên cạnh cười đểu:
– Tao đoán là túi đựng tiền.
Bên dưới, Kim Ngưu đang huyên thuyên về chuyến đi chơi năm trước cho Song Tử nghe. Song Tử gật đầu như bổ củi, tay bấm màn hình lia lịa. Kim Ngưu thấy vậy nhíu mày:
– Tao thấy một con vật mình như gấu trúc, đầu như chó bông, lông trắng muốt với cặp sừng nhỏ bảy màu.
Song Tử lập tức quay ngoắt sang:
– Thật không?
Kim Ngưu che miệng cười:
– Thật. Xong tao phát hiện mình nằm mơ. Hahaha.
Đinh Tử cùng Bảo Bình chơi rút bài, đang đến hồi gay cấn. Sư Tử chỉ chỉ:
– Rút lá kia kìa.
Thiên Bình lắc đầu:
– Tao thấy phải rút lá bên cạnh.
Thế là hai đứa tranh luận xem phải rút lá nào trong khi Đinh Tử đổ mồ hôi. Tao chơi chứ chúng mày chơi à? Thế mà cậu không rút theo là bị chửi hội đồng ngay cho xem. Bảo Bình chép miệng:
– Tao bảo mày rút lá này này.
Đinh Tử trợn mắt, còn mày im đi được rồi. Nãy giờ hào hứng chỉ không kém hai đứa kia đâu.
Trong khi đó, hai đứa có vẻ mong đợi nhất lại lăn ra ngủ như chết. Song Ngư thì lục đồ xem còn thiếu gì không. Chuyến đi này bị hạn chế dùng cổng không gian, nếu không phải trường hợp cấp bách thì không được dùng. Vì vậy mang ít hành lý sẽ tốt hơn. Ryo là do nó tự muốn theo cùng, mang đi phòng hờ cũng được.
Xe chậm dần rồi dừng hẳn. Chuyến tàu này do trường cung cấp, tới địa điểm đầu tiên miễn phí. Còn tiếp theo phải tự đi. Nhìn cái cổng sừng sững trước mặt, bọn nó không khỏi cảm khái. Không thua kém trường mình tẹo nào.
Xe bắt đầu bỏ đi, Ma Kết nhìn lại chợt nói:
– Hình như thiếu thiếu.
Thiên Yết há miệng định nói thì chiếc xe lùi lại, cùng lúc hai “thứ” bị đá văng khỏi xe, rồi lại phóng vụt đi. Bạch Dương cùng Xử Nữ lồm cồm đứng dậy, xoa xoa đầu.
– Gì thế, động đất à?
Bạch Dương lèm bèm, nhặt túi hành lý của mình lên. Nhân Mã vỗ vai chiến hữu:
– Ừ, kinh lắm luôn.
Xử Nữ ngước mặt nhìn cái cổng trước mặt:
– Ồ, đến rồi à?
Sau cổng xuất hiện một bóng dáng nữ sinh. Bộ đồng phục trắng điểm thêm màu xanh lục tao nhã cùng cái huy hiệu ánh lên chói mắt. Cô gái bước tới gần, cánh cổng tự động từ từ mở ra. Gương mặt xinh đẹp cuốn hút nở nụ cười lịch sự:
– Chắc hẳn các bạn là học viên Zodiac. Rất vui được gặp, chào mừng đến với trường Space.
Giọng nói trong trẻo lảnh lót khiến người nghe dễ chịu. Có điều phải xem “người nghe” ở đây là ai đã. 14 đứa: người ngắm đường phố xem xét dân tình, người kiểm kê tài sản, người soi mói cổng trường, người gõ gõ vào mấy viên đá đính trên đó… Tất cả đều có một điểm chung là không để ý tới sự xuất hiện của cô gái.
Nụ cười trở nên cứng ngắc, cô gái cố gắng thu hút sự chú ý:
– Tôi được thông báo sẽ có 2 nhóm tới đây. Không biết đã đủ chưa ạ?
Khả quan hơn một chút, lần này Ma Kết đã chú ý. Cậu ngạc nhiên hỏi:
– 2 nhóm?
Chưa kịp để cô gái kia trả lời, từ cổng không gian, một đám người bước ra. Chưa thấy người đã nghe giọng nói quen quen:
– Hừm, thầy nói nhiều quá, làm chúng ta phải đi cổng không gian.
Giọng khác tiếp lời:
– Vậy chẳng phải tốt hơn sao?
Sau khi cổng không gian biến mất, 10 người đứng đó.
24 con người nhìn nhau: …
Cô gái bị bơ nãy giờ thấy cả đám đứng trợn mắt bất động nhìn nhau thì không giữ nổi vẻ hòa nhã nữa, nhíu mày:
– Vậy các cậu có vào không đây?
Chàng trai có vẻ lịch sự nhã nhặn nhất trong đám quay sang, cười một cái xã giao thành công khiến cô gái đỏ mặt:
– A, tất nhiên. Phiền cậu rồi.
Nữ sinh Space ngượng ngùng mời họ đi theo. 22 con người không khỏi cảm thán “Đúng là nam thần vạn người mê, đi đâu cũng sát gái được.”
Trên đường đi, họ thu hút không ít ánh mắt của các học viên, chủ yếu là khó chịu. 13 người nào đó đã có kinh nghiệm đầy mình, chỉ nghĩ: “Trình độ liếc còn kém Zodiac một bậc đấy”. Nữ sinh kia lại lên tiếng:
– Tôi tên Trịnh Thanh Yên, là người của Hội học sinh. Tôi được Hội trưởng ủy thác tới đón các bạn. Giờ tôi sẽ đưa các bạn tới văn phòng Hội học sinh. Trường đã giao việc tiếp đón các bạn cho chúng tôi, nếu có gì sai sót mong bỏ quá cho.
13 đứa kia cùng nghĩ kiểu “Hội học sinh? Trường mình có không nhỉ? Mà có sơ sót thì không thể bỏ qua nha. Phải xin lỗi với bồi thường.” Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng bọn nó cũng chưa điên đến mức nói ra.
Tử Kiệt vẫn luôn hòa nhã nói:
– Cũng đã lâu không gặp cậu ta. Cậu ta vẫn tốt chứ?
Thanh Yên nghe giọng nói trầm ấm kia khẽ đỏ mặt:
– Cậu là Hội trưởng Hội học sinh của Zodiac đúng không? Hội trưởng của chúng tôi cũng nói rất mong gặp lại cậu.
13 bản mặt quay ra nhìn Tử Kiệt: Ồ, hóa ra trường mình cũng có, mà là cậu ta cũng không có gì lạ.
Trần Hoàng nhìn mấy khuôn mặt trầm trồ ngạc nhiên kia thì chảy vài vạch hắc tuyến. Bọn này chắc không biết trường mình có cái quái gì đâu. Tại sao hai nhóm lại đi với nhau chứ? Trường xếp họ tới đây không sợ mất mặt à? Không nói tới kiến thức, nội cái bản tính và ý thức đã xuống tới âm rồi.
Tất nhiên cậu không phủ nhận tài năng của họ, nhưng chỉ vì thế mà cử họ tới đây thì có hơi kỳ quặc không? Thật không hiểu ông hiệu trưởng bí ẩn kia nghĩ gì nữa.
Đi qua khu luyện tập pháp thuật, đám học viên ở đó ra sức thi triển năng lực cho bọn nó xem.
24 người: … Cứ như muốn mình cho tiền không bằng.
Vài giọt nước chảy sau đầu, bọn nó quyết định không để ý nữa. Chợt Kim Ngưu bị một nhành cây cuốn chặt lấy chân không thể bước đi. Nữ sinh gần đó che miệng, vẻ mặt không có gì là hối lỗi:
– Ồ, thật xin lỗi. Tôi không thể điều khiển nó nữa. Nghe nói các bạn rất ưu tú, có thể tự thoát ra đúng không?
Tất cả học viên Zodiac nhíu mày, cái này là khiêu chiến à?
Kim Ngưu cảm nhận thấy cơn đau ở chân, ánh mắt dần lạnh đi. Trước kia ở trường, dù có mỉa mai thế nào thì những đứa lớp khác cũng không tùy tiện gây sự. Vì vậy độ kiềm chế khi bị tấn công của bọn nó khá kém, như chuyện của Thiên Bình lúc trước chẳng hạn.
Cành cây rung nhẹ, dần giãn ra. Cuối cùng trước gương mặt nhăn nhó vì cố kiểm soát của cô gái kia, nó dần rút đi. Thay vào đó, dưới chân nữ sinh đó nhú lên những mầm nhỏ. Nhanh như cắt, chúng lớn lên nhốt người kia trong một cái kén, từng chút xiết chặt.
Xử Nữ đút tay túi quần, mặt gợn đòn:
– Ầy, tôi cũng không thể kiểm soát sức mạnh của mình rồi.
Cái kén càng ngày càng xiết lại. Xoẹt. Những nhát chém cắt đứt dây leo, giải thoát cho nữ sinh kia. Thiên Bình híp mắt, là hệ phong giống cô. Kim Ngưu hừ lạnh, chỗ đứng của nam sinh vừa giúp cô bạn kia lõm xuống một hố sâu khiến cậu ta phản ứng không kịp mà rơi xuống. Đất nhanh chóng lấp lại, thành công chôn sống người kia.
Song Tử chép miệng, dễ bị trúng chiêu vậy, còn chưa thoát được, xem ra chưa phải học sinh ưu tú ở đây. Nếu là Thiên Bình thì còn lâu nó mới rơi xuống.
Hàng loạt hỏa tiễn hướng Kim Ngưu phóng tới, lại bị một màn nước đặc quánh ngăn lại. 13 đứa đưa ánh mắt nhìn Ngạn Lam. Tử Kiệt vẫn là người cất lời:
– Được rồi, có vẻ các bạn rất muốn giao lưu cùng chúng tôi. Nhưng tiếc là chúng tôi cần đi gặp Hội trưởng của các bạn bây giờ. Lần sau nhé.
Không biết là do luyện tập hay bẩm sinh mà lời nói của Tử Kiệt rất có trọng lượng, toát lên sự đáng tin. Đúng là người có tài năng làm lãnh đạo có khác. Chỉ là đối với nhóm kia có vẻ không hiệu quả lắm. Chỉ khi Tử Kiệt đưa mắt nhìn mình, Kim Ngưu mới thả nam sinh kia ra.
Thanh Yên chứng kiến nãy giờ thì mời họ đi tiếp. Nhân Mã vỗ vai Bạch Dương:
– Thấy thằng đó sử dụng lửa không? Tao bảo mày dùng nhiều kiểu tạo hình lửa đi mà.
Bạch Dương hừ lạnh:
– Tốc độ của tao còn nhanh hơn mấy mũi tên đó.
Đến trước văn phòng to như cái biệt thự, bọn nó dừng lại. Cánh cửa mở ra, xuất hiện là một nam sinh vô cùng lịch lãm với bộ đồng phục màu lục nhạt. Áo sơ mi cùng cà vạt được thắt tùy tiện nhưng không toát lên vẻ bừa bãi, ngược lại có chút lãng tử. Đúng là đặc quyền của soái ca, nhìn kiểu gì cũng đẹp.
– Tử Kiệt, đã lâu không gặp.
– Đã 3 tháng rồi còn gì, từ lúc gặp cậu ở thủ phủ.
Bạch Dương ghé tai Nhân Mã nói nhỏ:
– Chắc là thằng Hội trưởng đây, mà nó tên gì ấy nhỉ?
Bạch Dương tưởng mình nói “nhỏ”, nhưng cái giọng không thể nhỏ nổi của cậu cũng đủ để tất cả nghe thấy. Đột nhiên cậu lại là tâm điểm của mọi ánh nhìn. Nhân Mã vỗ vai thằng bạn, quay đi nín cười. Hội trưởng Hội học sinh Space nhìn Bạch Dương cười lịch thiệp:
– Thất lễ quá, tôi tên Âu Dương Lạc Minh.
Bạch Dương nhìn cậu ta gật đầu tỏ ý đã biết. Có điều đối với những người đứng sau Lạc Minh thì hành động của cậu thật vô phép tắc. Lạc Minh ngược lại chẳng biểu hiện gì là khó chịu, cười nhẹ nói:
– Chắc cậu là thành viên lớp 12A12 nhỉ?
Tức thì đám người đứng sau cậu ta khinh bỉ nhìn Bạch Dương và những đứa đứng gần cậu. Một cỗ lạnh lẽo tỏa ra, sự chú ý lại dồn lên Tử Kiệt. Những đứa A1 khác cũng biểu cảm khó chịu.
– Đúng, và là học viên của Zodiac.
Họ là học viên Zodiac, vì vậy dù có khinh thường cũng là học viên ở đó khinh thường, không đến lượt trường khác.
13 người: … Họ có cần cảm động không?
Lạc Minh híp mắt nhìn Ma Kết một chút rồi quay lại Tử Kiệt:
– Tất nhiên. Giờ tôi sẽ đưa mọi người đi tham quan trường và nơi ở đã sắp xếp.
– Phiền cậu.
Bước được vài bước, chợt Đường Cát phát hiện ra điểm khác lạ.
– Này, tôi hình như chưa thấy cậu bao giờ.
Cậu hỏi nhỏ cho Xà Phu nghe, những người đi gần đó cũng nghe thấy thì quay qua nhìn Xà Phu. Lúc chơi trò nhập vai họ có để ý tới những thành viên của lớp kia. Xà Phu tùy ý đáp lại:
– À, tôi mới chuyển tới.
“Có ai lại chuyển vào lúc đi thực nghiệm không?”. Dù muốn hỏi nhưng chẳng liên quan đến mình nên Đường Cát cũng không quan tâm nữa.