[12 CHÒM SAO] PHI THƯỜNG - Chương 29
– Vậy đây là danh sách nhóm các em chọn à?
Cô Băng Ngọc lật lật tờ giấy xem xét, cũng không nằm ngoài dự đoán của cô.
– Khoan đã Đinh Tử, sao em lại không có tên trong nhóm nào?
Đinh Tử đang ngậm kẹo, nghe nhắc tên mình thì giật thót nuốt luôn cục kẹo to tướng. Cậu khổ sở vuốt cổ, mãi mới nuốt xuống được thì bắt gặp ánh mắt gϊếŧ người đang nhìn mình kiểu: “Giỏi thật, trong giờ của tôi cũng dám ăn vụng.”
– Khụ, ừm, cô gọi em làm gì thế?
Giờ thì sát khí tỏa ra dày đặc làm Đinh Tử toát hết cả mồ hôi. Đứa bên cạnh tốt bụng nhắc:
– Nhóm đi thực nghiệm ấy.
Đinh Tử ậm ừ, tiếp tục nuốt nước bọt:
– Dạ về chuyện đó, em cảm thấy mình không hợp với nhóm nào. Thành ra em chỉ có một mình, mà một mình thì không đi được, nên em ở-…
– Không sao, cô thấy em rất hợp với một nhóm đấy. Nhóm của lớp trưởng mới có 12 người, thêm em vào là được rồi.
Cô Băng Ngọc cười, giọng nhẹ nhàng mà tưởng như tra tấn. Đinh Tử sợ hãi gật đầu như bổ củi, chỉ sợ ai đó đột nhiên nhảy tới cắn đứt đầu mình. 12 đứa quay qua nhìn Đinh Tử, thêm một thằng điên vào chắc không sao đâu nhỉ.
Những nhóm còn lại đều chọn đi 14, 15 người phá phách cho vui. Những đứa chơi thân với nhau tất nhiên đi cùng nhóm, như 12 đứa kia chẳng hạn. Còn bạn Đinh Tử ai cũng chơi tuốt, không đặc biệt thân với ai nên kiếm cớ lươn lẹo không phải đi.
– Các em được nghỉ một tuần để chuẩn bị, nhớ mang những đồ cần thiết đi thôi đấy.
Cô vừa dứt lời, bên dưới đã xôn xao:
– A, chúng ta có một tuần để đi chơi đấy, đi đâu đây?
– Công viên được không?
– Không, chán lắm. Đi biển thì sao?
– …
Cô Băng Ngọc đứng trên, nụ cười còn chưa kịp thu lại. Sát khí đột ngột tăng.
RẦM. Cái bàn nát vụn dưới tay người trên bục giảng thành công khiến cả lớp im phăng phắc. Giọng nói vang lên âm u ngoài tưởng tượng.
– Các em nghe cô nói không? Một tuần chuẩn bị, CHUẨN BỊ. Không phải CHƠI. Hiểu không? HIỂU KHÔNG?
Chữ cuối cùng nát vụn dưới độ nghiến của người nói khiến cả lớp lạnh sống lưng, đồng thanh:
– VÂNG Ạ.
—————–
– Mày có thấy cô Băng Ngọc ngày càng dữ không?
– Giờ mày mới nhận ra à?
Nhân Mã thở dài, lắc đầu trả lời Bạch Dương. Thiên Yết ngồi sau gõ gõ tay xuống bàn, chống cằm suy tư:
– Chuẩn bị cái gì chứ, tao có cần mang nhiều thứ đi đâu.
Đinh Tử đập tay cái rầm xuống bàn nói:
– Không được, nhất định phải mang theo thú cưng.
Chưa nói hết câu đã bị Kim Ngưu phi sách vào mặt.
– Mày mang theo mấy con sâu ấy thì đừng hòng đi cùng tao.
Cự Giải thở dài, nghĩ đến chuyện mấy ngày trước. Khi cô nói với mẹ cô phải đi khá lâu khiến nhà cô trong vài phút liền lụt tới tận nóc, còn cô tí thì chết đuối. Mẹ cô hệ thủy mà. Còn bố cô thì hài lòng hơn, dù sao thì cái lớp A12 cũng có biến chuyển tích cực.
Song Ngư hoảng loạn sắp xếp những thứ cần mang đi. Cô chính là muốn bê cả cái nhà đi nếu túi không gian không có giới hạn. Trong khi đó, những đứa chỉ cần vác xác đi như Ma Kết, Xử Nữ, Bảo Bình thì chẳng cần bận tâm.
Sư Tử cùng Thiên Bình cũng đang lên danh sách cần thiết, trong khi Song Tử chăm chú nghiên cứu bản đồ hành trình được phát cho từng nhóm.
– Ê, địa điểm đầu tiên phải đến là trường Space. Có phải cái trường chỉ xếp sau trường mình không?
Song Ngư ngẩng đầu lên, bệnh nghề nghiệp phát tác:
– Đúng đúng, thật không ngờ phải tới đó. Nghe nói trường đó ghét trường mình, hay nói đúng hơn là hai trường không ưa gì nhau. Nói xếp sau cũng chỉ là một chút vì trường mình nổi hơn về một số mặt. Từ đó đến giờ hai trường vẫn luôn ganh đua với nhau, chỉ là họ vẫn chưa vượt được qua thôi.
Ma Kết hừ một tiếng:
– Chưa đi đã thấy tương lai mù mịt rồi.
Xử Nữ trái lại có chút hào hứng:
– Tốt đấy, năng lực của bọn nó chắc là không thường nhỉ?
Bạch Dương còn có vẻ vui hơn cả Xử Nữ. Một người năng động như cậu gặp đối thủ mạnh tất nhiên hào hứng. Nhân Mã nhìn thằng bạn thích thú cũng chẳng tỏ vẻ hưởng ứng, gác tay sau gáy. Nếu nhớ không nhầm, có lẽ cậu từng đến đó.
Thiên Yết xoa cằm nói:
– Đột nhiên thấy trường mình không quá tệ. Trước đó tao còn chẳng coi nó ra gì. Có cảm giác thành tựu nha.
Bảo Bình nhướn mày phun ra một câu:
– Chứ mày nghĩ bọn mình đang học lớp nào?
Sư Tử nhếch miệng góp vui:
– Có khi bọn nó còn chẳng coi mình bằng những đứa ở trường tốp cuối.
Thiên Bình xoay xoay cây bút, vẫn chăm chú vào tờ giấy nhả ra vài chữ:
– Kệ chúng nó.
Ừ thì đã bao giờ bọn này quan tâm người khác nghĩ gì về mình đâu. Chắc bị khinh quen rồi.
————————-
Sáng ra, cảnh tượng một đám người tụ tập trước cửa nhà người khác gây khá nhiều sự chú ý. Kim Ngưu liếc Bạch Dương:
– Bấm chuông nhanh đi. Tao bị nhìn mòn cả mặt rồi đấy.
Nhân Mã đứng gần đó, thay thằng bạn ấn vào cái nút đỏ lừ nhìn giống nút tự hủy xem có gì xảy ra không. Có khi nó là chuông cửa, cũng có thể là nút kích hoạt bom hay gì đó tương tự. Bạch Dương đang do dự xem có nên bấm không thấy vậy theo phản xạ lùi lại, hồi hộp chờ.
3 giây sau…
UỲNH. RẦM.
Hai tiếng động làm lay chuyển một vùng vang lên làm chúng nó suýt rụng tim. Và đúng như dự đoán, hàng loạt tiếng chửi phát ra hướng về chỗ 13 đứa đang đứng đây.
Xử Nữ bực mình, định giơ chân đạp cái cửa thì nó đã tự động mở ra, để lộ không gian tối đen bên trong. Song Tử nuốt nước bọt, cái nhà kỳ quặc gì thế này? Mà nguyên nhân bọn nó tụ tập ở đây là vì người sống trong đó.
– Sẽ có thêm một thành viên trong nhóm các em. Giúp đỡ bạn nhá. Đây là địa chỉ của người đó, các em nên làm quen trước.
Cô Băng Ngọc đã nói vậy, và thậm chí chẳng thèm nói tên người kia. Còn bảo cứ gặp sẽ biết. Xử Nữ bước vào đầu tiên, bọn nó cũng nối gót theo cậu.
Cạch. Cánh cửa đột nhiên đóng lại sau lưng Song Ngư khiến bạn trẻ giật bắn mình. Cả đám cùng quay lại nhìn, nhưng rất nhanh bỏ qua mà chú ý vào 3 cánh cửa trước mặt.
– “Phá đảo cả 3 đường sẽ tới đích.”
Song Tử đọc tờ giấy dán trên tường sau khi với tay bật đèn. Cả bọn chảy vài vạch hắc tuyến. Bọn họ đi gặp loại nhân vật gì đây. Tổng thống hay đặc vụ ngầm vậy? Hoặc cũng có thể là thằng điên nào đó. Thiên Yết quay qua Bảo Bình:
– Họ hàng nhà mày à?
Bảo Bình quan sát xung quanh, trả lời:
– Mày nghĩ vào nhà tao mà dễ vậy à?
Cả đám: …
Đinh Tử cúi đầu xem xét mấy cánh cửa:
– Thế giờ có vào không? Chia nhau đi à?
Bạch Dương xắn tay áo:
– Vào chứ, không biết chừng có quái vật trong đó.
– Có rồng không?
Thiên Bình kỳ thị nhìn Đinh Tử:
– Mày không thể ngừng cái trò rồng đấy à?
Bọn nó quyết định tới rồi thì nên vào, chia thành 3 nhóm:
Nhóm 1: Bạch Dương, Thiên Yết, Thiên Bình, Song Tử, ĐinhTử
Nhóm 2: Ma Kết, Nhân Mã, Sư Tử, Kim Ngưu
Nhóm 3: Xử Nữ, Bảo Bình, Song Ngư, Cự Giải
Nhóm 1 sẽ vào cánh cửa đỏ đầu tiên, nhóm 2 sẽ vào cánh cửa vàng tiếp theo, và nhóm 3 sẽ vào cánh cửa xanh còn lại.
Cạch. Ba cánh cửa cùng lúc mở ra, bóng tối trong đường hầm nuốt chửng bóng người cuối cùng tiến vào. Được một đoạn, cả 3 nhóm cùng thấy ánh sáng phía trước. Tất cả đẩy nhanh bước chân tiến ra khỏi đường hầm.
13 người: …
Chẳng là cả đám không thiếu đứa nào đang cùng đứng trong một căn phòng sáng trưng. Bọn nó có một xúc động muốn chửi người. Đúng là cú lừa ngoạn mục.
– Phụt hahaha… Các bạn thấy vui không?
Tiếng cười phát ra thành công thổi bùng ngọn lửa giận của bọn nó. Đang xắn quần xắn áo định lao lên thì người kia xuất hiện, ngồi vắt chân nhàn nhã.
– Ấy ấy đừng manh động, gặp lại thì nên vui vẻ mới đúng.
Cả đám quan sát người này. Bộ dạng đó, kiểu quần áo đó… Thiên Bình thốt lên:
– Cậu là… con thầy Xà Phu?
Tất cả tròn mắt nhìn, đều muốn hỏi câu đó. Người kia bỏ mũ, khuôn mặt lại càng xác thực câu hỏi kia. Cậu ta cười cười:
– Không phải, tôi là Xà Phu.
– …
Một màn im lặng kéo dài, Song Tử mở miệng đầu tiên:
– Đâu phải. Thầy Xà Phu cao hơn, to hơn, già hơn.
Mấy cái đầu gật gật hưởng ứng. Cậu ta như đoán trước phản ứng đó, búng tay cái tách. Tức thì thân ảnh mờ đi, tách ra thành hai người khiến tất cả rớt hàm. Người cao to kia đúng là thầy Xà Phu rồi.
– Tôi có thể phân thân, hơn nữa phân thân tùy ý biến đổi, đều là tôi cả. Vì vậy có rất nhiều “Xà Phu”, mỗi người giỏi một thể loại. Tôi cũng chỉ bằng tuổi các cậu thôi.
Một bầu trời u ám bao phủ những người đang đứng kia. Vậy có nghĩa là chúng nó gọi một đứa bằng tuổi mình là thầy, còn răm rắp nghe lời nữa. Virut muốn tự tử lan tỏa. Xà Phu là người đầu tiên thành công khiến bọn này cảm thấy tự ti và nhục mặt.
– Hừ, mấy người bộ dạng gì thế? Tôi dạy các cậu thì được gọi là thầy là đương nhiên. Với lại không phải ai cũng được gọi tôi như thế đâu. Mà chuyện qua rồi, từ giờ tôi sẽ là một thành viên trong nhóm các cậu.
Song Ngư đột nhiên đứng thẳng, trợn mắt chỉ tay:
– Cậu… cậu họ Thiên?
Xà Phu nhếch miệng, khuôn mặt ưu tú pha chút trẻ con sáng lên. Tất cả nhìn Song Ngư như hỏi có chuyện gì.
– Mấy năm trước, một trong những thiên tài trẻ tuổi của đất nước đột nhiên biến mất. Thông tin được bảo mật, chỉ biết cậu ta họ Thiên và có năng lực phân thân, cái gì cũng giỏi. Nếu phân thân của tên này mỗi người giỏi một thứ…
Không cần nói thêm, cả đám cũng đoán ra, thêm cái bản mặt tự đắc kia thì chắc không sai được rồi. Và câu hỏi giờ không phải cậu ta đã đi đâu hay làm gì mà làm thế quái nào cậu ta lại cùng nhóm thực nghiệm với họ?
Xà Phu phẩy tay:
– Chuyện phức tạp lắm, không cần biết nhiều. Giờ gặp nhau rồi, cũng đã biết về tôi, các cậu có muốn ăn chút gì không?
Với câu hỏi đầy thiện chí kia, cả bọn vẫn đứng im tiêu hóa chỗ thông tin vừa có. Tuy vậy, với kiểu suy nghĩ dù tận thế cũng chẳng sao, bọn nó nhanh chóng dẹp chuyện kia sang một bên mà gật đầu đồng ý.
Xà Phu nhìn 13 người, đột nhiên muốn thở dài. Thực sự có được không đây? Bỗng Bạch Dương chớp mắt:
– Này Xà Phu, cậu cũng thấp quá nhỉ?
Song Ngư nghe vậy đo thử, vui vẻ xem việc Xà Phu không cao hơn mình là một thành tựu. Có điều sau 3 giây, 13 người bị tống khỏi nhà theo cách không mấy nhẹ nhàng.