[12 CHÒM SAO] PHI THƯỜNG - Chương 25
Chiến trường Trúc Tây.
Bạch Dương uy phong cưỡi ngựa với bộ giáp chói lóa, cao giọng:
– Lũ phản loạn kia, cả gan dám thách thức triều đình. Nếu các ngươi chịu đầu hàng, giao nộp chủ soái của mình thì bọn ta sẽ tha mạng cho.
Nhân Mã mặc bộ đồ chiến binh, áo choàng xanh đen phấp phới, không muốn thua kém câu nào:
– Hừ, đám quân triều đình tàn ác các ngươi, có giỏi đánh thắng ta xem. Mà tiện thể các ngươi đọc truyền đơn chưa? Hay không?
Bạch Dương nhìn Nhân Mã hí hửng, bản tính a dua ham vui trỗi dậy:
– Công nhận bọn mày biết cách chọc tức Thiên Yết thật haha. A, e hèm, các ngươi thật hỗn xược, dám chọc giận Hoàng… khụ, Hoàng hậu, các ngươi tới số rồi.
Bạch Dương cố gắng nhịn cười nói. Cái hệ thống nói diễn không tốt sẽ bị giảm phần thưởng mà. Nhân Mã cười khanh khách, chợt chuyển sang nụ cười khiêu khích:
– Vậy, Bạch Dương tướng quân. Chiến thôi.
Bạch Dương nhếch miệng đáp trả, gương mặt đã có phần nghiêm túc:
– Đợi đã lâu.
Vừa dứt câu, hai bóng người đã lao vào nhau nhanh như cắt, mở đầu cho trận chiến. Quân sĩ hai bên cũng lao vào giao tranh quyết liệt.
Bạch Dương nghiêng đầu tránh cú đá của Nhân Mã, tiện thể bắt lấy chân thằng bạn dùng lửa thiêu đốt. Nhân Mã rất nhanh thu chân về, móc một cú trúng mặt Bạch Dương. Luận về tốc độ, Nhân Mã đương nhiên có lợi thế. Luận về sức mạnh, cậu tự tin sau khi cường hóa bằng linh lực không thua kém con ma cà rồng kia.
Bạch Dương đương nhiên biết điều đó, nên cậu không chỉ sử dụng sức mạnh thể chất. Hơn nữa đối thủ của cậu là Nhân Mã, dù nó chỉ sử dụng tốc độ cũng rất nguy hiểm rồi.
– Cửu Long Truy Kích.
Bạch Dương vận khí, linh lực tỏa ra bùng lên ngọn lửa mãnh liệt. Từ đó, 9 con rồng tạo thành bay tới tấn công Nhân Mã. Dù tốc độ của chúng không cao nhưng 9 con quả thật hơi nhiều. Đừng nói tiếp cận tấn công Bạch Dương, né tránh để không bị dính lửa đã là khó khăn rồi. Được rồi, đã vậy…
– Phân thân.
Rất nhiều Nhân Mã hiện ra. Bạch Dương khẽ nhếch miệng, cậu biết đó không phải phân thân mà là do tốc độ quá nhanh của Nhân Mã tạo ra ảo ảnh như vậy. Mà nói ảo ảnh cũng không đúng, vì tất cả đều là Nhân Mã thật mà.
Keng. Hai thanh kiếm va chạm. Nhân Mã đã thành công luồn lách qua đám rồng lửa, đấu kiếm với Bạch Dương. Cả hai chạm mặt, cười thích thú.
– Đoán được hướng tấn công của tao cơ đấy.
– Hóa giải chiêu đó của tao, không tồi.
Cả hai nhảy ra xa, Nhân Mã đưa kiếm sang ngang:
– Xem chiêu mới Bách Quỷ kiếm đây.
– Thế tao sẽ là Sát Linh đao.
Bạch Dương cũng đưa tay tạo hình hỏa đao, chuẩn bị cho chiêu kết thúc.
—————
Trận chiến tại Tam Sơn.
– Đội trưởng, chúng đến rồi.
Song Tử gật đầu hài lòng. Không để họ đợi lâu, đoàn quân cờ trống rực rỡ tiến đến. Cự Giải cưỡi ngựa đi cạnh Trần Hoàng, cười nhẹ khi thấy Song Tử bên kia. Quả không ngoài dự đoán, phản quân cũng đã chuẩn bị nghênh chiến. Thiên Bình không hổ danh quân sư mà.
Song Tử vừa thấy người quen liền làm bộ đau lòng:
– Dù ta biết trên chiến trường không nói chuyện tình nghĩa, nhưng Cự Giải, tại sao lại làm tay sai cho tên quốc vương tàn bạo đó? Tại sao không cùng chúng ta chống lại hắn ta?
Cự Giải nhìn con bạn đang giở trò diễn sâu thì chẳng quan tâm, chỉ ném cho một câu:
– Xin lỗi nhưng đừng thấy sang bắt quàng làm họ thế chứ.
Song Tử giật giật mắt nhìn con bạn tỏ vẻ kênh kiệu, đành chuyển chủ đề:
– Không nói nhiều nữa, chính tay ta sẽ hạ các ngươi.
An Nhiên bên cạnh cũng hăng hái:
– Trần Hoàng tướng quân, xem ra không một mất một còn thì không được.
Trần Hoàng cười, híp mắt đánh giá:
– Ai cũng vậy mà. Tự nhiên.
Song Tử nhảy phốc dậy đứng trên lưng ngựa, đưa tay lên cao hét lớn:
– Xông lên.
Tức thì tiếng hô vang dậy, bên kia cũng theo cái phất tay của Trần Hoàng lao lên. Cự Giải lao tới tấn công trước để Song Tử không kịp triệu hồi linh thú. Song Tử cười nhẹ bình thản đứng một chỗ. Cự Giải dùng tốc độ cực nhanh tấn công chợt dừng lại phóng qua một bên, trên mặt là vết cắt mảnh nhỏ.
Nhìn lại thì bên cạnh Song Tử xuất hiện một linh thú nhỏ, bộ lông vàng óng ánh vô cùng đáng yêu. Đôi mắt xanh trong vắt như trời thu nhìn thẳng Cự Giải không chút do dự. Quả thật… dễ thương kinh khủng.
– Thế nào, đáng yêu đúng không? Không chỉ vậy còn rất giỏi đấy. Tên em ấy là Linh Ảnh Thú.
Nói đến đây, Song Tử đặt tay lên miệng nháy mắt cười đùa. Cô đâu thể bất cẩn không triệu hồi linh thú trước được, nhất là khi kẻ địch là bọn bạn trời đánh. Cự Giải quan sát linh thú kia, rõ ràng là hệ ánh sáng nhưng nó nhanh hơn cô một chút. Vì vậy mới có vết xước này.
Cự Giải quyết định dùng âm thanh. Cô rút sáo, thổi một khúc nhạc du dương. Song Tử lập tức phản ứng, triệu hồi linh thú khác. Một con dơi lớn hiện ra, há miệng đầy răng sắc nhọn. Cự Giải chậc lưỡi, con này chắc có thể khắc chế âm thanh của cô. Đấu với Song Tử đúng là mệt người mà.
Cự Giải xoay tay, một quả cầu ánh sáng hình thành, lớn dần lên. Linh Ảnh Thú tuy có tốc độ nhưng lực tấn công không có sức đe dọa với cô. Hơn nữa đây không phải cầu ánh sáng bình thường. Song Tử liếm nhẹ môi thu hồi hai linh thú kia. Vào màn chính rồi đây.
– Hỗn Nguyên Quang Thanh.
Quả cầu đang lớn, đột ngột thu nhỏ lại tựa mặt trời nhỏ trong tay Cự Giải với những sóng âm dao động xung quanh.
– Minh Sát Sứ Giả.
Linh thú sáng chói hiện ra, gầm lên một tiếng uy lực.
Bên này, cuộc chiến của Trần Hoàng và An Nhiên cũng đã tới đỉnh điểm. Cả hai cùng ra chiêu quyết định.
—————-
Trận chiến tại Mạn Hoa.
Kim Ngưu cùng Tiêu Viên cưỡi ngựa đi đầu, cẩn thận quan sát xung quanh. Không một bóng người, cũng chẳng một tiếng động. Chợt một mũi tên phóng đến, Kim Ngưu nghiêng đầu tránh, bị Xử Nữ bắt lấy. Theo đó, hàng loạt mũi tên bay tới. Kim Ngưu dùng đất chặn lại, ai ngờ…
Đoàng. Đoàng. Khiên đất bị nổ tan tành hại những người ở gần dính đầy đất cát. Tiêu Viên nhanh chóng dùng từ trường cản lại nên không sao, nhưng Kim Ngưu cùng Xử Nữ thì lãnh đủ. Xử Nữ nhíu chặt mày nhìn Kim Ngưu ý bảo “Ngu vừa thôi”. Kim Ngưu vô cùng bực mình, hét:
– Trốn gì nữa, ra đây ta cho biết mùi đất là gì.
Sụt.
– Á.
Những tiếng kêu vang lên đằng sau đám Kim Ngưu, người ngựa đều rơi xuống hố. Miệng hố là kết giới hẹn giờ. Tiêu Viên cau mày nhanh chóng ổn định đội hình. Biết đám Hoàng gia đã cảnh giác hơn, quân phe Cách mạng cũng không dùng thêm bẫy, lần lượt kéo ra. Bảo Bình thản nhiên vẫy tay với hai đứa bạn đứng đầu:
– Chào, không gặp một lúc mà đổi tính thích nghịch đất rồi à?
Đây là đang chọc ngoáy bọn nó đúng không? Kim Ngưu thì đã sạch sẽ, Xử Nữ phủi đi rồi nhưng vẫn dính lại chút ít. Như đã biết, cậu rất dễ nóng máu.
– Im đi và đánh với tao.
Bảo Bình nhún vai thở dài, điệu bộ châm chọc:
– Tao thích đánh với người có não hơn.
Xử Nữ gằn giọng, triệu hồi đao ưa thích:
– Để tao cho mày biết có não là thế nào.
Vừa nói vừa lao tới tấn công Bảo Bình. Kim Ngưu thích thú nhìn Xử Nữ nổi điên, không quên í ới:
– Chờ đã, nhanh thế.
Tiêu Viên thấy vậy, giơ kiếm lên cao:
– Toàn quân, xông lên.
Hai bên lao vào chiến đấu. Kim Ngưu chọn một đối thủ nữ bên kia là Linh Lan – đội trưởng đội 10. Có vẻ sức mạnh của Linh Lan là triệu hồi vũ khí, đầu tiên là thanh trường kiếm màu ngọc bích tuyệt đẹp cùng chục thanh kiếm thường khác. Kim Ngưu cũng khởi động bằng đội quân đất đủ loại. Linh Lan nhếch miệng, đừng coi thường khả năng cận chiến của cô.
Bên kia, Tiêu Viên đánh với đội trưởng đội 11 – Vũ Tấn. Cả hai đã biết về năng lực của nhau nên rất nhanh dốc sức chiến đấu với khả năng thật của bản thân.
Bên này, Xử Nữ đang muốn băm thằng bạn thích trêu ngươi kia ra. Quay thanh đao trên tay, Xử Nữ liên tiếp chém về phía Bảo Bình. Bảo Bình điêu luyện tránh né, xoay người đạp Xử Nữ một phát. Có điều phản xạ của Xử Nữ cũng không phải hạng xoàng, cậu nhảy ra cách tên kia 3m.
Chép miệng một cái, cũng đâu phải lần đầu Bảo Bình chọc tức cậu. Lần này Xử Nữ quyết đập cho thằng này một trận. Xử Nữ quan sát thằng bạn: thể thuật tốt, hệ thủy của nó khá bất lợi cho hệ mộc của cậu. Muốn thắng cần loại bỏ khả năng điều khiển nước trước, sau đó về khoản đánh tay đôi nó sẽ bất lợi.
Cơ mà chơi với nhau lâu, cậu biết thằng điên kia rất hay làm mấy thứ kỳ cục. Cần hết sức đề phòng. Xem chiêu mới của cậu đây.
Xử Nữ đưa ra trước, cây cỏ lớn lên nhanh chóng bao vây Bảo Bình. Lát sau, chúng ngay lập tức tấn công cậu, mục đích trói lại. Bảo Bình không ngạc nhiên với chiêu này, dùng nước áp lực cao cắt từng lớp thực vật. Chỉ là đột nhiên cậu ngửi thấy một mùi thơm nhẹ.
Xử Nữ nhếch miệng, tốt bụng giải thích:
– Hương Thấu Linh, tác dụng: Làm người ngửi mất năng lực trong 3 phút.
Giờ Bảo Bình mới để ý những bông hoa nhỏ mọc ra từ thân cây chính là thủ phạm. Xử Nữ không ngần ngại lao tới, vung đao về phía thằng bạn. Bảo Bình nhanh chóng rút từ túi không gian ra một thanh kiếm.
Keng. Đao kiếm va chạm mạnh, Bảo Bình nhảy lùi lại. Xử Nữ liếc cái túi:
– Túi đó…
– “Mượn” của Song Ngư.
Rõ ràng là lấy cắp, nhìn bản mặt cậu ta là biết. Nhưng mà không quan trọng, quan trọng là Xử Nữ phải đập thằng kia một trận đã.
Phía Kim Ngưu, cô rõ là đang chiếm ưu thế. Vũ khí của Linh Lan không thể tiếp cận cô, ngược lại cô có thể tấn công, khóa đối thủ từ xa.
– Đại Tượng.
Người khổng lồ hình thành, đập bàn tay to lớn xuống chỗ Linh Lan. Cô nhảy lên, một đường chém đôi tượng đất. Không ngờ một cánh tay đất dài vươn lên nắm lấy chân cô kéo xuống. Nhanh chóng chém nát nó trước khi bị đập xuống đất, Linh Lan lộn một vòng đáp đất. Đã vậy…
– Vạn Tiễn Công.
Triệu hồi một vũ khí cấp cao, Linh Lan giương cung hướng Kim Ngưu ngắm bắn. Kim Ngưu cũng giải phóng linh lực, những tảng đá lơ lửng trên không:
– Liên Tinh Vũ.
———–
Trụ sở quân Cách mạng.
Vì không có cản trở nào, binh đoàn Hoàng gia do Hoàng hậu dẫn đầu thuận lợi tiến tới căn cứ quân phản loạn. Tử Kiệt cùng thuộc hạ đã đứng đó chờ sẵn. Thiên Yết nhìn một lượt, hếch mặt:
– Ta hỏi, tên nào viết “nó”? Giao ra thì ta tha mạng.
Đường Cát thở dài, Hoàng hậu à, có định gϊếŧ chủ tướng phe kia để giành chiến thắng không vậy? Dù gì đó cũng là lớp trưởng của cậu a, không thể ra tay được, trông chờ cả vào người đấy Hoàng hậu.
Thiên Bình từ xa đã thấy Thiên Yết, nhịn không được phụt ra cười. Giờ thì cô đang cố nhịn để không trở thành mục tiêu. Đinh Tử và đám A12 cũng đang trong tình cảnh tương tự. Còn A1 thì ngại nên không thể hiện rõ, dù ghét nhau như chó với mèo cơ mà cười thì vẫn hơi vô duyên.
Hoàng hậu có mái tóc vàng kim tuyệt đẹp bối sau đầu, vài lọn tóc trước trán khẽ lay động, bộ giáp nữ tính mạnh mẽ,… Có điều cái mặt của Thiên Yết chẳng hợp tẹo nào, bọn nó nhìn là muốn cười cũng vì thế.
– A, Hoàng hậu đáng mến, trăm nghe không bằng một thấy. Quả thật bội phục.
Đinh Tử vẫn là không nhịn được nhe răng cười châm chọc. Thiên Bình liếc mắt nhìn Thiên Yết, nói:
– Muốn biết à? Người viết là Song Tử đang ở Tam Sơn, còn người đọc là Bảo Bình đang ở Mạn Hoa. Sao nào?
Đường Cát nghe vậy giật mình, Thiên Bình chắc chắn đoán được mục đích của Thiên Yết, lợi dụng chuyện này dụ cậu ta đi chỗ khác. Cậu vội nói:
– Hoàng hậu, chúng ta không phải chỉ đi trả thù.
Thiên Yết chợt im lặng, không khí u ám quanh cậu giảm dần. Rồi cậu xoa đầu nói:
– Phải rồi, quên béng mất có phần thưởng. Lúc về hành bọn kia sau cũng được.
– … – Cả hai phe nhất thời rơi vào trầm mặc.
Thiên Yết đưa tay, băng kiếm hình thành. Cậu chĩa mũi kiếm về phía quân Cách mạng:
– Ta sẽ là người chiến thắng.
Tử Kiệt cười nhẹ đáp lại, giơ tay phẩy một cái, lập tức tất cả tấn công. Thiên Bình mở màn bằng một trận cuồng phong đánh thẳng tới Đường Cát trước mặt. Đường Cát chỉ nhắm mắt, trong phút chốc cậu cùng Thiên Bình biến mất khỏi chiến trường.
Hai người xuất hiện tại một không gian khác, dung nham chảy quanh những tảng đá – nơi duy nhất có thể đứng. Thiên Bình đại khái xác định năng lực của cậu ta: Hoán đổi không gian hoặc cũng có thể kết hợp với tạo ra địa hình mong muốn.
Đường Cát ngồi xuống, tay chạm vào nền đá. Dung nham đột nhiên chuyển động, dâng lên cao, dần hình thành con mãng xà lớn. Thiên Bình có chút ngạc nhiên, cậu ta có thể điều khiển vật chất ở đây sao?
Con mãng xà hướng Thiên Bình lao đến tấn công. Cô nhảy lên, mượn sức gió bật lên cao, rút vũ khí là chiếc quạt ra phẩy một cái. Một nhát chém xẻ đôi con quái vật. Có điều vết thương nhanh chóng liền lại, con mãng xà dùng đuôi quật tới tấp.
Thiên Bình không khó khăn để tránh, vì so với tốc độ của cô con mãng xà vẫn khá chậm. Cô xòe quạt, xoay một cái rồi phất ra. 5 đường chém bay đi, 3 trúng con quái vật, còn 2 đường bay tới chỗ Đường Cát đứng phía sau.
Đường Cát nhảy lùi tránh được, lập tức khung cảnh đảo lộn. Thiên Bình chưa kịp lấy tinh thần đã thấy cảnh vật có chút không đúng.
Bịch.
– Á.
Rơi cái bộp xuống đất, Thiên Bình xoa xoa lưng. May mà lúc nãy bay không cao, nếu không ngã gãy lưng mất. Ai ngờ trời đất lại đảo lộn như vậy, lần này là một cánh rừng xanh tốt, có điều… Tại sao mấy cái cây đều trợn mắt nhìn cô chằm chằm vậy?
Chưa kịp để Thiên Bình định thần, chúng nhào vào lấy thịt, à lấy gỗ đè người.
– Trảm Phong Nộ.
Một đường chém, cả khu rừng đổ rạp, chỉ còn Thiên Bình đứng đó. Chiếc quạt che nửa khuôn mặt, ánh mắt đã chứa tia nghiêm túc. Đường Cát đứng cách đó 20m, đưa tay lên. Thân cây bị chém theo đó bay lơ lửng trên không.
– Loạn Mộc Bàn.
– Nhất Sát Kích.