1001 CÁCH THEO ĐUỔI LÃO CÔNG - Chương 47
Thông Báo: Hiện tại ta đang là lớp 12 rồi, sang năm ta sẽ phải sang Nga du học nên thời gian viết truyện không được . . . . . lắm, tại vì ta phải học nhiều lắm a. T^T Nếu có thời gian ta sẽ cố gắng viết, mong mina thông cảm >_
============================
============================
Trải qua gần mười ngày lang thang trên đường, nhóm ba người một hồ cuối cùng cũng đến được khu an toàn S.
“Ai ya, chân ta sắp gãy làm đôi rồi, cuối cùng cũng đến nơi!” Thiếu nữ xoa xoa eo, lầm bầm kêu.
“Hừ.” Thiếu niên hừ lạnh, ôm lấy một bên cánh tay Mạc Ảnh Quân đung đưa.
Thiếu nữ làm mặt hề trêu thiếu niên, tiếp đó tiến đến gần tường ngửa cổ hét, “Có ai không, có người đến nè!!”
“Tiểu Vũ, nói nhỏ thôi.” Mạc Ảnh Quân nhíu mày, cô nhóc này thật là, không biết bây giờ là mạt thế sao mà hét to như thế.
Tình Vũ bĩu bĩu môi, không cho là đúng giơ chân lên đạp cánh cửa bằng sắt thép cao gấp ba lần người mình, “Uy, còn không mau nhanh ra đón tiếp nam thần!”
“Ai?” Trên tường thành ló ra một cái đầu, bởi vì ngược sáng mà không nhìn không rõ lắm. “Các ngươi có mấy người? Có bị cắn không? Từ đâu đến?
“Ba người cùng một con chồn, không bị cắn, từ mặt đi đến, mau mở cửa.” Tình Vũ lại đá một phát lên cánh cửa sắt.
“Chit chit!” Ta là hồ ly. Bạch hồ phẫn nộ vung móng vuốt.
Mạc Ảnh Quân hắc tuyến nhìn thiếu nữ, “Tiểu la lỵ, đừng đá nữa tang thi kéo đến bây giờ.”
Con nhóc này thật là, lúc mới gặp nhỏ nhắn đáng yêu, vô cùng ngoan hiền, gọi dạ bảo vâng, thế mà mới qua được vài ngày đã đổi tính, hay đúng hơn là trở về bản chất cũ, là một tiểu loli hỏa bạo đanh đá.
Hắn vốn nghĩ trên đường nên cẩn thận bảo vệ cô nhóc cho đến khu an toàn, ai ngờ nhóc con bị tiểu Tang dọa đến hồ bay phách lạc, thế nhưng trong lúc nguy hiểm lại kích phát song dị năng là phong và quang.
Nha, quên không nói, tại vì luôn kêu uy uy rất không dễ nghe, nên ta quyết định gọi thiếu niên là tiểu Tang, chính là từ ‘tang’ trong tang thi, ta luôn lười đặt tên mà.
Có lần đi ngang qua một đám tang thi, tiểu Tang thế nhưng túm cổ áo Tình Vũ ném vào trong đó làm ta sợ hết hồn, may mà thiếu nữ này có thể kích phát dị năng kịp thời mới không xảy ra sự cố ngoài ý muốn.
Đương nhiên sau vụ việc này, hai đứa suốt ngày cãi nhau như chó với mèo là kẻ thù không đội trời chung, mặc dù tiểu Tang không thể nói chuyện nhưng mà có thể hành động a, cho nên . . . . .
Rầm!
Mạc Ảnh Quân nhìn qua cánh cửa bị tay thiếu niên đấm lõm kia, bất đắc dĩ thở dài.
“Được rồi, đừng đánh nhau, họ không cho chúng ta vào bây giờ.” Mạc Ảnh Quân kéo Tình Vũ lại, nghiêm túc mở miệng.
“Nhưng mà hắn ném con chồn kia vào mặt ta!” Tiểu Vũ phẫn nộ lên án.
“Chi chi!” Khốn kiếp, ta là hồ ly, không phải chồn!
Mạc Ảnh Quân khẽ thở dài một hơi, một tay tóm bạch hồ để lên vai, một tay xách cổ áo thiếu niên, tiếp đó kéo tay Tình Vũ đến chỗ khe cửa để hở chỏm tóc đen với nửa khuôn mặt, “Cho vào.”
Thủ vệ giật mình, hoảng hốt mở cửa ra, đợi mấy người này đi hết qua mới sực nhớ ra, “Khoan đã, các ngươi phải làm kiểm tra, mau đi vào căn phòng bên cạnh.”
“Kiểm tra cái gì?” Tình Vũ nhíu mày.
“Kiểm. . . . kiểm tra xem các ngươi có bị tang thi cắn trúng bệnh độc không, qua 3 tiếng nếu không có vấn đề gì mới được vào trong.” Thủ vệ dưới ánh mắt khó chịu của thiếu nữ cùng cặp mắt sắc lạnh của thiếu niên, rất không có cốt khí run run.
“Được.”
Mạc Ảnh Quân khẽ gật đầu với thủ vệ liền lôi hai nhóc con đang gầm gừ nhau tiến vào phòng trống được chỉ, có chút buồn cười nhìn vẻ mặt thở phào nhẹ nhàng của thủ vệ.
Qua ba tiếng, bọn họ rốt cuộc được thủ vệ tiến vào mời ra ngoài, điền xong các loại thủ tục liền được phát cho một tấm thẻ cá nhân, thẻ này được chính phủ tạo ra nhằm dễ dàng quản lý nạn dân, đồng thời cũng phát điểm ở trong này để tiện cho việc trao đổi.
Mạc Ảnh Quân thản nhiên lấy ra 10 túi gạo đổi lấy một ngôi biệt thự riêng, điểm trong thẻ từ 0 tăng thành 10000, lấy 7500 để mua biệt thự, trong thẻ còn 2500.
Đến tận khi vào trong biệt thự, thông báo của hệ thống mới nêu lên.
‘Ting, nhiệm vụ phụ đưa thiếu nữ đến khu an toàn hoàn thành, thưởng cho dị năng ngẫu nhiên.’
Một bàn quay có nút đỏ ở giữa với đủ loại màu sắc xung quanh hiện lên trước mặt Mạc Ảnh Quân.
Mạc Ảnh Quân nhướng mày nhìn nó, không chút do dự ấn lên nút đỏ.
‘Ting, dị năng ngẫu nhiên đã thưởng cho, kích hoạt dị năng hệ Mộc.’
“. . . . .”
Mạc Ảnh Quân giơ tay lên, một sợi dây leo dần dần vươn ra uốn éo trong không trung, tiếp đó đột nhiên kéo dài ra tràn lan trong phòng, trên thân dây leo cũng mọc lên những bông hoa màu đỏ rực diêm dúa.
“Oa, nam thần, đây là dị năng của ngươi sao, thật đẹp nha!” Tình Vũ hai mắt sáng rực lên, tay đưa ra muốn chạm vào bông hoa lại bị những cánh hoa của nó cụp lại chộp mồi, “Emma, thật nguy hiểm.” Trừng mắt.
Thiếu niên khinh bỉ hừ một tiếng, đang muốn quay sang ôm thanh niên không may khuỷu tay lại đụng vào bông hoa, bông hoa thế nhưng biến lớn ra rồi nuốt cả người hắn vào.
“Tiểu Tang!” Tình Vũ hoảng sợ hét lên, mặc dù hai người luôn nhìn nhau khó ưa luôn đánh nhau nhưng mà cùng nhau nhiều ngày như vậy vẫn tính là bạn bè a, nàng có chút lo sợ.
Mạc Ảnh Quân bất đắc dĩ vẫy tay với bông hoa nuốt thiếu niên khiến nó tiến lại gần, thật là vụng về.
Bông hoa vừa mở ra, một người trắng bóng xuất hiện, à không, là một thiếu niên toàn thân ướt đẫm nước tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ xuất hiện.
“Oa, biếи ŧɦái!” Tình Vũ che mặt lại, vừa chạy lên tầng hai vừa kêu ầm lên, “Nam thần, ta đi chọn phòng trước đây!”
Mạc Ảnh Quân khẽ phất tay, đám dây leo cùng hoa trong phòng tất cả đều biến mất, “Tiểu Tang, sao không?”
Thiếu niên sững sờ nhìn lại toàn thân, tiếp đó nhìn Mạc Ảnh Quân đối diện, đột nhiên ủy khuất nức nở kêu lên, nước mắt đảo quanh viền mắt chuẩn bị rơi xuống.
“Sao thế?” Mạc Ảnh Quân tiến lại gần bế thiếu niên lên, tiến về phía sofa ngồi xuống, để thiếu niên ngồi trên đùi mình, ôn nhu hỏi.
“Ô.” Thiếu niên hai tay túm chặt áo Mạc Ảnh Quân, cổ họng phát ra tiếng rêи ɾỉ.
Mạc Ảnh Quân điều động tinh thần lực, lập tức hiểu ra sự việc.
Tên này là do làm hỏng bộ quần áo được Mạc Ảnh Quân cho nên sợ bị hắn vứt bỏ.
“Ngoan, ta còn bộ khác.” Mạc Ảnh Quân dở khóc dở cười vuốt tóc thiếu niên, lập tức mua thêm một bộ trang phục mèo con màu đen cầm trên tay cho thiếu niên thấy.
“Ư.” Ánh mắt thiếu niên sáng lên, có chút ngượng ngùng cọ cọ mặt Mạc Ảnh Quân, tiếp đó lè lưỡi ra liếm môi hắn.
Mạc Ảnh Quân khẽ nheo mắt nhìn thiếu niên, tay sờ sờ môi mỏng của hắn.
Thiếu niên chớp chớp mắt nhìn Mạc Ảnh Quân, đột nhiên há miệng ra ngậm ngón tay vào mút mấy cái, hai gò má hơi đỏ ửng.
“Hử?” Mạc Ảnh Quân hứng thú nhìn hắn, ngón tay trong miệng thiếu niên đảo loạn.
Xem nào. . . . . cũng khá lâu rồi hắn chưa làm, bây giờ làm một phát có lẽ cũng không tồi.
Nhìn bộ dáng ngơ ngác có chút mê muội của thiếu niên, Mạc Ảnh Quân liếm môi.